Cố Ngôn chậm rãi mở mắt ra, bóng người mơ hồ trước mắt dần dần rõ ràng, mãi đến khi thấy rõ vẻ mặt lo lắng của Ngôn Diệp, suy nghĩ đầu tiên của hắn là hóa ra mình còn sống --
"Cậu rốt cục tỉnh rồi --" Ngôn Diệp tựa hồ thở phào nhẹ nhõm.
Cố Ngôn hơi giật mình nhìn hắn, sau đó hơi cử động muốn ngồi dậy.
Ngôn Diệp vươn tay qua đỡ hắn dậy, chờ hắn ngồi vững mới hỏi, "Trên người có nơi nào còn đau không?"
Cố Ngôn muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng được, nhanh chóng lắc đầu, cúi đầu không nhìn Ngôn Diệp.
Ngôn Diệp nhìn hắn vài giây, hỏi: "Cậu sợ tôi?"
Không khẳng định cũng không phủ định, Cố Ngôn chỉ cúi đầu.
Hắn hiếm có lúc trầm mặc như vậy, Ngôn Diệp không hỏi nữa mà đến ngồi xổm trước mặt Cố Ngôn, vươn tay ôm eo hắn.
"Xin lỗi." Đầu tựa trên ngực Cố Ngôn, cảm giác được người trong vòng tay rõ ràng trở nên cứng ngắc, nhưng Ngôn Diệp không buông tay.
Mặc dù y sẽ không nói với Cố Ngôn, nhưng khi y nhìn thấy Cố Ngôn không hề động đậy nằm trên mặt đất, quần áo trên người bị xé nát, y thật sự đau lòng.
"Đừng sợ, để tôi ôm một lúc, không làm gì cả, chỉ ôm như vậy một lúc thôi."
Tay đặt trên giường hết nắm lại buông, Cố Ngôn không biết trước tiên nên đẩy y ra hay cho y một đấm.
Kỳ thực hắn cũng không sợ Ngôn Diệp, ít ra không lo lắng Ngôn Diệp sẽ thương tổn hắn, thế nhưng...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-san-thu-he-liet-chi-bao-ho-lot-da/2322537/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.