*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Máy bay chậm rãi hạ cánh, tiếng gầm rú ù ù làm Cố Ngôn cảm thấy đầu đau kịch liệt cùng một trận phiên giang đảo hải trong bụng. Sống hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên Cố Ngôn say đến mù mịt. Tình trạng này kéo dài không ngừng gần như từ lúc cất cánh. Thật vất vả đến mục tiêu, sắc mặt hắn xanh mét, đầu đầy mồ hôi lạnh, ruột gan như loạn thành một đống. Trong lòng an ủi cũng may mình không nôn ra, nhưng người còn chưa xuống máy bay, hắn đã biết thế nào là cái mà khách du lịch thường nói: Thực cmn đúng là tiêu tiền tìm tội!
Ngồi một hồi, chờ cho đến lúc hành khách đi ra gần hết, hắn mới đứng lên cầm túi hành lý duy nhất, hơi lảo đảo đi về phía cửa ra. Ngoài cabin, nhìn khắp nơi đều là tiếng Nhật, hắn mới thực sự có cảm giác đang ở nước ngoài.
Tuy rằng, đây là một chuyến đi thật thương tâm.
Cố Ngôn là một thợ sửa xe, tự mình mở cửa tiệm, miễn cưỡng có thể coi như có chút thu nhập. Ngũ quan đoan chính, dáng người rắn chắc, nhìn qua cũng coi như một bộ anh tuấn. Cha mẹ Cố Ngôn sinh hắn khi đã lớn tuổi, nên khi hắn hơn hai mươi đã bắt đầu thúc giục chuyện kết hôn cho bọn họ sớm được bế cháu. Nhưng Cố Ngôn như trời sinh không có duyên với phụ nữ, thẳng đến hai mươi tám, chín tuổi mới quen được một người bạn gái, sau hơn một năm hẹn hò thì kết hôn.
Nhưng mọi chuyện vĩnh viễn không cản nổi biến hóa, vừa tháng trước, hắn ly hôn. Cuộc hôn nhân không đến một năm quả thực giống một trò đùa. Tuy rằng Cố Ngôn thật sự vẫn còn tình cảm nhưng cũng không thể miễn cưỡng gắn bó cảm tình đã rạn vỡ. Hắn cũng từng tìm cách cứu vãn, cho đến khi vợ trước không chút do dự yêu cầu ký đơn ly hôn, hắn cảm thấy mọi chuyện thật sự đã xong.
Người ta thường nói nam nhân bạc tình, kỳ thật nữ nhân cũng máu lạnh chẳng kém bao nhiêu.
Hôn nhân kết thúc, nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục. An ủi cha mẹ xong, vì muốn sớm thoát khỏi bóng ma của cuộc hôn nhân thất bại, Cố Ngôn quyết định xuất ngoại giải sầu, ở cửa công ty du lịch chần chừ một lúc, rốt cục cắn răng tham gia một chuyến du lịch miễn cưỡng trong phạm vi chấp nhận, bốn ngày ba đêm đến suối nước nóng Nhật Bản. Chỉ là không nghĩ tới chuyến du lịch vừa mới bắt đầu đã khiến hắn có chút hối hận.
Máy bay hạ cánh, Cố Ngôn vẫn không thể cảm thấy tốt hơn. Hướng dẫn viên du lịch ở phía trước đếm nhân số, thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, hỏi "Cố tiên sinh, ngài không sao chứ?". Hắn mỉm cười có chút cứng ngắc,"Không có việc gì." Tuy rằng thực sự rất muốn nôn, nhưng lời dọa người như vậy hắn tuyệt đối sẽ không nói ra.
Đoàn người ra sân bay, Cố Ngôn lên xe cuối, ngồi vào hàng sau cùng. Một đoàn nhỏ không tới hai mươi người, cơ bản trừ bỏ đại thẩm chính là đại thúc, Cố Ngôn giữa đám người không thể nghi ngờ rất nổi bật. Dáng người cao to, biểu tình nghiêm túc, những người khác cùng đoàn đều không dám bắt chuyện với hắn.
Xe chạy, hướng dẫn viên du lịch thuyết trình về các hạng mục trong chuyến đi, Cố Ngôn nhân chút thời gian này nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Ở trên mặt đất khiến người ta cảm thấy an toàn, theo thân xe di động, Cố Ngôn dần dần mơ hồ thiếp đi, giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu kinh hỉ của hướng dẫn viên,
"Mọi người xem!"
Cố Ngôn theo bản năng trợn mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, một hàng anh đào hồng nhạt không xa khiến hắn hơi sửng sốt.
"Mấy ngày nay vừa đúng thời điểm anh đào nở rộ, ngày mai sẽ an bài hành trình ngắm hoa....."
Mùa hoa ngắn ngủi khiến cảnh tượng hoa anh đào bay trong gió thật đáng giá. Cố Ngôn tựa đầu trên cửa kính xe, nhìn một mảnh phấn diễm trước mắt, tâm tình đột nhiên tốt lên không ít.
Nếu đã đến đây, vậy hãy thả lỏng một chút - hắn nghĩ bụng.
Đến nơi, công ty du lịch sắp xếp cho bọn họ ngủ lại khách sạn suối nước nóng, không quá lớn, nhưng được cái sạch sẽ, kiến trúc nhà gỗ kiểu cũ, từ trang hoàng đến bài trí đều hòa hợp thuần khiết. Lúc chia phòng, Cố Ngôn vừa vặn là một người một gian. Hắn tuyệt không phải sợ tịch mịch, chỉ cảm thấy một mình mình chiếm một gian phòng có chút ngượng ngùng với những người khác, nhưng người ta đều có đôi có cặp, căn bản không có ai cùng hắn so đo.
Máy bay đáp xuống lúc chạng vạng, sau bữa cơm chiều cũng không có hoạt động gì đặc biệt, có thể tự đi ngâm suối nước nóng, hành trình bắt đầu từ ngày mai. Đầu còn có điểm vựng, Cố Ngôn cảm thấy hiện tại đi ngâm ôn tuyền không phải lựa chọn sáng suốt. Vì thế vào gian phòng phía trước, hắn hỏi hướng dẫn viên du lịch có thể ra ngoài đi dạo một chút hay không. Hướng dẫn viên du lịch nói có thể, nhưng chớ đi quá xa kẻo lạc đường, cũng nói cho hắn gần đây có một gian thần xã (đền thờ ở Nhật),buổi tối không có người, còn có cây anh đào rất lớn, có thể đi xem. Gật đầu cám ơn, Cố Ngôn trở lại phòng mình.
Phòng không lớn, trên đất trải chiếu Nhật (1),có đèn điện, trên tường treo bức phù thế hội (2). Buông hành lý, hắn đơn giản thu thập một chút, lại rửa mặt, mới rời khách sạn.
Đây là lần đầu tiên hắn xuất ngoại, bởi vì tâm tình không tốt, hẳn coi như một thể nghiệm mới mẻ để giải tỏa trong lòng. Hắn là một nam nhân nhàm chán, bình thường cũng không có ham thích gì, lại càng không hiểu được lãng mạn, hắn nghĩ đây có lẽ nguyên nhân duy nhất mà vợ trước cùng hắn ly hôn.
Không mục đích đi loạn, Cố Ngôn nhìn ngắm hàng quán nhỏ hai bên đường. Hắn không hiểu tiếng Nhật, tuy cũng có thể nhận ra được Hán tự trên mặt chữ, nhưng cũng chẳng có nhiều hứng thú. Đi không bao lâu, liền thấy được thần xã hướng dẫn viên du lịch đã nói, ở trên những bậc thang trải dài, từ xa đã thấy cổng vào (3) đỏ thẫm. Lúc này mặt trời đã ngả về tây, cả thần xã được bao phủ trong một quầng sáng màu vàng quất.
Trong hiểu biết của Cố Ngôn, cái gọi là thần xã đại khái không khác lắm với miếu. Nếu đến đây, liền vào xem "thần" được cung phụng bên trong là bộ dạng gì đi.
Trên bậc thang dẫn vào cửa thần xã, cổng vào thật lớn với thú thủ hộ đứng hai bên. Cố Ngôn ngẩng đầu nhìn kỹ. Hồ ly? Hắn không tìm hiểu nhiều về thần xã Nhật Bản, nhưng thủ vệ là hồ ly, hẳn cung phụng trong thần xã là hồ tiên đi?
Đi vào thần xã, cũng không thấy ai, hiện tại sớm qua thời gian thăm viếng, bốn phía im lặng dị thường.
Chẳng lẽ đi ăn cơm - Cố Ngôn một bên nghĩ một bên hướng vào trong, bởi vì là thần xã, hắn hoàn toàn không lo lắng vấn đề "Thiện sấm dân trạch" ( tự ý xông vào nhà dân),vừa đi vừa xem, bất tri bất giác bước đi đến phía sau thần xã. Nơi đó bình thường là địa phương du khách dừng lại, nhưng hôm nay không ai ngăn cản Cố Ngôn.
Khi đang đánh giá chung quanh, hắn phát hiện một con đường rải đá thẳng tắp, kéo dài về phía trước, cuối đường có gốc anh đào rất lớn nở đầy hoa hồng nhạt, theo gió nhẹ bay bốn phía, thật là cảnh đẹp khó gặp.
Cố Ngôn sợ hãi than một chút, đi đến dưới tàng cây ngẩng đầu nhìn, ở trong lòng tính toán cây này có bao nhiêu năm tuổi. Tầng tầng lớp lớp hoa anh đào cơ hồ đều hút mắt người, hơn nữa dưới cây rất vắng, hắn không phát hiện có thân ảnh nằm trên một nhánh cây. Hoặc là nói, căn bản không thể tưởng tượng được trên cây sẽ có người.
Phát hiện có người đến, người đàn ông nằm trên cây chậm rãi mở mắt ra. Lúc này còn có người đến thăm viếng? Nhíu nhíu mày, y thân thủ đẩy ra vài sợi tóc rủ xuống ở trên vầng trán rộng, phía sau một đầu tóc đen dài vắt lên trên nhánh cây, hơi bay theo gió, trên người chỉ mặc một kiện trang phục nguyệt sắc, cơ hồ lộ ra hơn phân nửa lồng ngực rắn chắc, tuy rằng hình ảnh mê người, nhưng không khí xung quanh nam nhân quá yêu dị, không giống loài người.
Sự thật cũng xác thực như thế. Ngôn Diệp là hồ ly, đúng hơn, là hồ tiên. Hiện tại y đang trú tạm trong thần xã, trên cơ bản cả ngày đều vô công rỗi việc, đặc biệt lúc tâm tình tốt liền tùy tiện tìm vài thú tiêu khiển, chọn người hợp mắt rồi triền miên một phen.
Thân là một thành viên trong vương tộc hồ tộc, Ngôn Diệp ngoài diện mạo tuấn mỹ, còn có cảm giác quyến rũ rất đặc biệt. Mị hoặc người khác là sở trường của hồ tộc, trên thực tế vô luận là ai, vừa nhìn Ngôn Diệp, cũng không thể cự tuyệt y.
Được dễ dàng, cho nên không quý trọng. Đây không chỉ cá nhân Ngôn Diệp, mà là "Bệnh chung" của toàn bộ hồ tộc. Bọn họ phong lưu, dâm loạn, tính toán mưu cầu danh lợi, không truy đuổi tình yêu. Ngôn Diệp lại là kẻ đứng đầu trong đám đó.
Ngáp một cái, Ngôn Diệp cúi đầu nhìn thoáng qua phía dưới tàng cây. Một nam nhân rắn chắc, ngoài ra không có điểm gì đặc biệt, bộ dạng còn được - chính là tuổi hình như không nhỏ.
Bình thường y quan sát người chỉ ở diện mạo và tuổi của đối phương, bởi vì hai loại này là điều kiện y "tuyển vợ kén chồng". Thoạt nhìn, y đối Cố Ngôn không sinh ra hứng thú, vì thế nhàm chán tùy tùy tiện tiện, gác một chân lên cây cho thoải mái.
Ngay khi y nghĩ buổi tối hôm nay đi tìm ai cùng làm một đêm xuân, người dưới tàng cây đột nhiên nói một câu gì đó khiến y chú ý.
Tiếng Trung?
Lâu rồi chưa nghe qua ngôn ngữ dị quốc khiến Ngôn Diệp nheo mắt nhìn nam nhân phía dưới, người đó chau mày, đau khổ lộ trên mặt, trước gốc cây mắng to.
"Kỳ thật tôi đã sớm biết cô có người bên ngoài, chỉ là mong cô hồi tâm chuyển ý -"
"Ly hôn thì ly hôn, mấy người cứ cút thật xa đi! - cmn! Lão tử cũng không tin đời này nhất định đả quang côn (không kết hôn không có con)!"
"Đm! Tên tiểu bạch kiểm kia có gì tốt, hệt như đàn bà..."
Cố Ngôn hoàn toàn không biết nhất cử nhất động của mình đều bị "Thần" trên cây xem hết. Tại nơi xa lạ tìm được cơ hội phát tiết, hắn nghiến răng nghiến lợi kể lể một cuộc hôn nhân ngắn ngủi mà nhấp nhô của chính mình, sau đó miệng mắng xối xả đôi "cẩu nam nữ", cuối cùng chỉ trời hướng cây thề sẽ nghênh đón cuộc sống mới.
Thể hiện bản tính thô lỗtrọn vẹn nhuần nhuyễn, lại có một bộ ngốc hồ hồ, khiến Ngôn Diệp ngửi được mùi thơm mới lạ, y không hứng thú với vở kịch luân lý gia đình diễn đến cường điệu, lại chỉ thấy rất ý tứ vì nhất cử nhất động của Cố Ngôn.
Cảm xúc đọng lại lâu ngày nhất thời được phát tiết, khiến Cố Ngôn giống một tên tâm thần cuồng loạn, đang dõng dạc, đột nhiên nâng chân hung hăng đạp một cước lên cây, cảm thấy chưa hết giận lại bổ một cước, rốt cuộc vừa trừng mắt với thân cây vừa thở dốc.
Hai chân hắn khí lực không nhỏ, thân cây tuy rằng rất lớn, cũng không biết có phải tác dụng tâm lý không mà Ngôn Diệp cảm thấy hình như cả mình cũng lung lay theo. Y nhíu nhíu mày, người này điên rồi? Nhưng mà không đến một phút đồng hồ, kẻ đang thở hổn hển như trâu, vẻ mặt nghiêm túc thì đột nhiên giật khóe miệng, biểu tình hơi vặn vẹo, sau đó chậm rãi đỏ hốc mắt -
Ngôn Diệp sửng sốt, có điểm không tin hai mắt của mình. Y không nhìn lầm đi? Khóc?
Hơn nữa lại là tướng khóc cực kì khó coi.
Một nam nhân cao lớn khóc dĩ nhiên không lôi ra được cảm giác lê hoa đái vũ, Cố Ngôn trừng lớn mắt, miệng mân thành một đường thẳng tắp, dùng sức hít hít mũi, lệ đảo trong hốc mắt nửa ngày, cuối cũng vẫn rớt xuống.
( Lê hoa đái vũ: Hoa lê ngậm mưa, chỉ sự kiều diễm của người con gái)
Khi ly hôn không khóc, nói chuyện với người nhà cũng là mẹ hắn khóc, hắn vẫn chịu đựng, hiện tại rốt cục chỉ có một mình, có thể thoải mái khóc một hồi. Tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng hắn khóc một phen nước mắt nước mũi, đem bộ dạng nam nhi hữu lệ bất khinh đạn (4) quăng đến chín tầng mây.Nam nhân đâu phải không thể khóc? Nam nhân cũng là người mà!
(4) Ý nói nam nhân không dễ gì rơi lệ, chỉ là chưa thực sự gặp phải chuyện đau thương
Ngôn Diệp trên cây thấy một màn như vậy thật sự không nhịn được muốn cười. Vì bị nữ nhân đá mà khóc, với y mà nói là chuyện thật mới mẻ. Bộ dạng nam nhân trước mắt cũng không khó coi, thân cường thể kiện, như vậy khả năng bị đá chính là vấn đề về tính cách và mị lực.
Dưới tàng cây anh đào rực rỡ là nơi thuận lợi đem không khí bi kịch tô đậm, một đại nam nhân dưới tàng cây khóc, cũng làm người ta có chút đồng tình. Ngôn Diệp nghĩ, nếu đối phương là một nam nhân khả ái trẻ trung, y sẽ đi xuống an ủi một chút. Nhưng so với an ủi, hiện tại y càng muốn xem hành động khôi hài của đối phương hơn.
Ước chừng qua năm phút đồng hồ, Cố Ngôn rốt cục khóc đủ. Kéo vạt áo xoa xoa mắt và lệ trên mặt, nhìn xung quanh, xác định không có người thấy một màn vừa nãy, xoay người rời đi.
Chỉ là mới vừa đi hai bước lại nghĩ đến cái gì, hắn xoay người, hai tay tạo thành chữ thập đối với cây mà lạy.
"Quấy rầy nhiều, kính thỉnh thứ lỗi!"
Ngôn Diệp ghé vào trên cây nhìn bóng dáng hắn chậm rãi đi xa, ý cười nơi khóe miệng vẫn chưa biến mất. Chờ Cố Ngôn đi xa,y tùy tay hái được một đóa anh đào đặt bên mũi nhẹ nhàng thưởng thức.
Xem ra, tối nay y tìm được việc để làm.
Gió bắt đầu lớn, thổi bay anh đào phiêu tán tựa bông tuyết, thân ảnh Ngôn Diệp rất nhanh chậm rãi biến mất sau bụi hoa-
Trời dần tối, không biết có phải do khóc đủ khiến lòng thư thái hay không, Cố Ngôn cảm thấy cả người đều có tinh thần. Khi trở lại khách sạn vừa lúc là thời gian ăn tối, ở trên máy bay khó chịu ăn cái gì cũng không vào, giờ lại thèm ăn vô cùng, xong bữa tối, bụng no rồi, hắn ủ rũ lên phòng, nguyên bản chỉ là định ở trên giường nằm nghỉ ngơi một chút, kết quả ngủ mất.
Không biết qua bao lâu, khi Cố Ngôn tỉnh lại, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi ánh sáng mông lung vào phòng. Nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, mười giờ rưỡi tối, hắn đã ngủ hơn bốn giờ. Ngồi trên giường, hắn mở ti vi, tiết mục đều là Nhật ngữ xem không hiểu, sau một lúc nhìn hình động, hắn có điểm ngồi không yên. Dù sao ngủ không được, hắn nhớ tới hướng dẫn du lịch nói khu suối nước nóng của khách sạn này mở cửa hai mươi tư giờ, nếu muốn tới ngâm ôn tuyền, chạng vạng không đi, hiện tại đúng là cơ hội.
Tắt ti vi, hắn thay áo tắm khách sạn cung cấp, sau khi thắt loạn đai lưng, cầm khăn ra khỏi phòng.
Đi vào nơi ngâm suối nước nóng, bởi vì nơi này không phải nơi nổi tiếng, hơn nữa thời gian cũng muộn, bốn phía im ắng không người. Cố Ngôn sau khi lau thân thể sạch sẽ, liền quấn khăn chuẩn bị nước vào hồ.
Ao lộ thiên, chung quanh dùng một lan can cao hơn người ngăn trở, bên cạnh ao là tấm ván gỗ, bốn phía có mấy bóng đèn không sáng lắm, một tầng nhiệt khí lơ lửng trên cái ao hình tròn, mà làm cho hắn thật không ngờ là, trừ bỏ mình, còn có người khác tới ngâm nước nóng.
Nhìn người ở cái ao bên cạnh đang đưa lưng phía hắn, Cố Ngôn nghĩ rằng nên chào hỏi như thế nào. Nhiều người không nói làm gì, đây lại chỉ có một người như vậy, muốn làm bộ như không phát hiện không được. Nhật ngữ hắn không hiểu, tiếng Anh lại gà mờ, học ở trường tất cả đều trả lại cho thầy.
Đối phương tựa hồ nhận thấy được có người tiến vào, chậm rãi quay đầu. Cho dù chỉ là sườn mặt, cùng là nam nhân nhưng Cố Ngôn cũng không nhịn được tự trong đáy lòng tán thưởng, vị này bộ dạng thật sự rất được nha! Hơn nữa lại xinh đẹp, nhưng cũng không phải cái loại giống nữ nhân, lại càng không là loại tiểu bạch kiểm hắn chán ghét nhất. Cố Ngôn cảm khái, sau đó thân thiện mỉm cười,
"Hello~"
Nam nhân một tay cầm cái chén màu trắng, hơi nheo mắt, thích ý tựa vào bên cạnh ao, tóc ngắn phủ trên trán, rất hút mắt người, tóc dài dính bọt nước tựa hồ bao phủ một quầng sáng, Cố Ngôn nhìn mà hơi giật mình ngây ngốc.
"Xin chào"
Nam nhân mở miệng, trong thanh âm trầm thấp lộ ra một cỗ tao nhã, nhưng khiến Cố Ngôn vui sướng là, y nói tiếng Trung.
"Xin chào!"
Có thể câu thông sẽ không xấu hổ, Cố Ngôn cười, một bên hỏi:
"Anh cũng không ngủ được a? Không ngại cùng nhau ngâm chứ?"
Nam nhân nhấc khóe miệng, đưa tay hướng hắn làm tư thế mời.
Đi đến bên cạnh ao, Cố Ngôn ngồi xổm thử nước trong hồ một chút, sau đó hạ thắt lưng vào ao. Cố Ngôn tướng mạo tuy rằng không hẳn là anh tuấn, nhưng bộ dạng sau khi bỏ quần áo cực kỳ dễ nhìn. Nhiều năm làm việc khiến hắn không cần mất công đi tập thể hình vẫn có dáng người đẹp, hơn nữa cũng không tốn kém phí bảo dưỡng.
Cho nên, Ngôn Diệp nhìn Cố Ngôn chậm rãi đi vào trong ao, cơ thể rắn chắc và một đôi chân dài thẳng tắp làm cho y có điểm kinh diễm.
Xem ra, cũng không phải không có chỗ để động thủ.
Sau khi chậm rãi ngồi vào trong nước, Cố Ngôn ngẩng đầu hướng Ngôn Diệp nhếch miệng cười.
"Thật là kì lạ a!"
Vì không có thói quen ngâm trong suối, hắn không ngừng di động, một bên hỏi Ngôn Diệp,
"Anh cũng là đến du lịch?"
"Tôi ở gần nơi này" Ngôn Diệp trả lời, "Rảnh thì đến đây ngâm một lúc."
"Thì ra là thế." Cố Ngôn cười gật đầu.
Hắn một đầu tóc húi cua nhẹ nhàng khoan khoái, cho dù dính nước vẫn dựng đứng, khiến cả người nhiễm một khí chất dương cương, khác xa những nam nhân Ngôn Diệp từng kết giao trước đó.
Sau khi hai người hàn huyên vài câu, Ngôn Diệp quơ quơ chén rượu trong tay hỏi
"Có thể uống rượu không?"
"Ách - có thể uống một chút."
Ngôn Diệp liền cầm lấy bình rượu bên cạnh ao rót một ly rồi đưa tới trước mặt hắn
"Không cần khách khí, cùng uống một chén, bất quá đừng để nhân viên khách sạn biết, đây là tôi trộm mang vào."
Nói xong, còn nháy mắt với hắn.
Cố Ngôn tiếp lấy chén, đây là lần đầu tiên hắn ngâm ôn tuyền, cũng không biết những điều cấm kỵ khi ngâm ôn tuyền, tưởng quản lý ở đây sợ bẩn ôn tuyền mới cấm khách mang rượu đi vào, có lẽ là người nước ngoài có vẻ cởi mở, hắn nghĩ, nếu người ta đã mở miệng, chỉ cần mình cẩn thận, uống chút rượu cũng không sao.
"Vậy tôi sẽ không khách khí. Đa tạ!"
Thấy hắn cười đến sang sảng, Ngôn Diệp cũng cười một tiếng,"Mời dùng."
Rượu lạnh xuống bụng, trong thân thể thoáng cảm giác mát mẻ, cùng nhiệt độ của ôn tuyền dung hợp, là loại thư sướng khó có thể nói thành lời. Cố Ngôn thở một hơi thật dài, thân thể dựa sát về phía sau, cả người trầm tĩnh lại.
"Rượu ngon."
Hắn hướng Ngôn Diệp lắc lắc cái chén trên tay. Ngôn Diệp thân sĩ lại cùng hắn cụng một ly, "Thích thì uống nhiều chút, tôi mang rất nhiều."
"Được!" Cố Ngôn cười cười, hỏi: "Tôi họ Cố, Cố Ngôn, Ngôn trong ngữ ngôn, tiên sinh xưng hô như thế nào?"
Ngôn Diệp lộ ra một chút nghiền ngẫm mỉm cười,"Ngôn Diệp. Ngôn trong ngữ ngôn, Diệp là lá cây."
"Tên của chúng ta giống một chữ a!" Ngâm ôn tuyền ra mồ hôi sẽ dễ khát, Cố Ngôn nói xong ngửa đầu uống chén thứ hai, sau đó cả người thoáng nhích lại gần bờ, nguyên bản phần lớn khuôn ngực đều ở trong nước lúc này hoàn toàn lộ ra.
Nhìn từng giọt nước trong suốt lăn trước ngực nam nhân, Ngôn Diệp cảm thấy so với chạng vạng lúc nhìn thấy hắn dưới tàng cây, Cố Ngôn hiện tại càng có lực hấp dẫn. Y nam nữ đều ăn, tuy rằng đối tượng trước đây chỉ là những thiếu niên bé nhỏ trắng nõn, nhưng nhìn Cố Ngôn màu da lẫn khuôn mặt bị hơi nóng từ ôn tuyền hun đến hồng hồng, cũng cảm thấy tú sắc khả san (sắc đẹp có thể thay cơm, ý nói vô cùng xinh đẹp.).
Mặt không đổi sắc uống một hớp rượu, Ngôn Diệp hỏi: "Cậu tới nơi này du lịch?"
"Ừ " Cố Ngôn gật gật đầu, "Cũng là lần rời nhà xa nhất từ nhỏ đến lớn."
"Cùng đi với bạn gái? Hay đã kết hôn rồi?"
Đúng là đụng trúng chỗ đau của Cố Ngôn, bất quá đại khái đã nghĩ thoáng, hoặc là uống rượu vào cảm xúc lên cao, hắn hào sảng nói "Đi một mình"
Cồn có thể làm người ta thả lỏng, thực đúng vậy. Cố Ngôn híp mắt táp táp đầu lưỡi, không bận tâm nói một câu,"Tháng trước mới ly hôn."
"Ân?" Đối Ngôn Diệp mà nói, đây mới là điều đáng để chú ý, "Vì cái gì?"
Cố Ngôn trầm mặc một lát, mới nói "Chắc chê tôi là thằng sửa xe. Tuổi sắp ba mươi, mỗi ngày vất vả từ sớm đến tối, kiếm được mấy đồng tiền, không có cách cho cô ấy cuộc sống tốt đẹp như đã hứa hẹn khi kết hôn -" Nói xong, thanh âm dần nhỏ xuống.
Ngôn Diệp nhìn hắn, một lát sau lại hỏi:"Không có con sao?"
"Không có. Cô ấy nói tôi ngay cả người lớn còn nuôi không nổi còn nói gì con?" Cố Ngôn nhíu mày, đột nhiên nhếch môi nghiêng đầu hướng Ngôn Diệp cười cười "Bất quá hiện tại cũng đã nghĩ thông, mỗi ngày đều vì tiền mà cãi nhau thì vợ chồng sớm muộn gì đều phải tan. Tôi thật lòng yêu cô ấy, nhưng chân tâm không thể đổi được chân tâm."
Chân tâm, này từ đối Ngôn Diệp mà nói thực xa lạ. Hồ tộc trời sinh phong lưu, chỉ hiểu được hưởng lạc, so với cảm tình, càng để ý thỏa mãn dục vọng.
Tuy rằng với đề tài này thực xa lạ, nhưng Ngôn Diệp vẫn tiếp chuyện hắn như thường "Nếu yêu, vì sao không tranh thủ?"
Cố Ngôn hơi nhăn mày, đưa tay xoa xoa thái dương, "Có thể là cảm thấy để cô ấy tự do mới là tốt nhất. Bất quá tôi cũng không ôm ấp tình cảm vĩ đại gì, chỉ cảm thấy cuộc sống vợ chồng là chuyện tự nguyện của hai người, cứng rắn lôi kéo không cho cô ấy ra đi, cô ấy không hạnh phúc tôi cũng chẳng hạnh phúc, chi bằng sảng khoái buông tay."
Tuy rằng không phải lời nói gì quá trau chuốt, nhưng rất đạo lý. Ngôn Diệp vẫn chưa đồng tình Cố Ngôn bao nhiêu, chỉ là thấy được cái gọi là "Si tình" ở trên nam nhân này, có lẽ là tò mò, cũng có lẽ chỉ là thấy mới mẻ mà thôi. Đã nhàm chán lâu lắm, chỉ là thấy hứng thú với người này, thật sự không nghĩ nhiều.
Nói đến chuyện của mình, Cố Ngôn nhìn chằm chằm mặt nước đến phát ngốc, sau đó lấy lại tinh thần, ngẩng đầu hướng bên người kia cười xin lỗi "Thật ngượng ngùng, nói chút việc ngốc khiến anh chê cười rồi."
"Sẽ không," Ngôn Diệp mỉm cười "Mỗi người đều có khó khăn phải đi qua."
"Anh cũng cảm nhận được?" Cố Ngôn cười hỏi:"Đã kết hôn?"
"Không có -"
"Ừm, đẹp trai như vậy khẳng định còn có thể phong lưu khoái hoạt vài năm!"
Ngôn Diệp nghe thế nào cũng cảm thấy hình như đây không hẳn là một lời khen.
Quan niệm về hôn nhân trong hồ tộc hầu như không được chú ý đến, chỉ có bạn đời của vương tộc mới có danh phận tương ứng. Suy xét một chút, y nói:"Người nhà muốn tôi kế thừa gia nghiệp, nhưng tôi có suy nghĩ của chính mình. Hơn nữa tôi thích tự do, không theo được công việc như vậy."
Đây không phải là giai đoạn nhân sinh mê võng của thanh thiếu niên sao? Cố Ngôn ha ha cười, vỗ vỗ vai Ngôn Diệp, dùng dáng vẻ "người từng trải" nói: " Còn trẻ, nhân sinh có rất nhiều chuyện chưa trải qua, về sau anh sẽ biết, dù thế nào cha mẹ tuyệt đối luôn muốn tốt cho con."
Ngôn Diệp cười cười. Lấy tuổi y hiện tại, dùng hai chữ "còn trẻ" để hình dung thật sự không chuẩn xác.
Bất tri bất giác, hai người rất nhanh uống hết một chai rượu.
Bình thường, một chai kỳ thật không nhiều lắm, nhưng nếu ở trong ôn tuyền uống, bởi vì máu tuần hoàn nhanh, người càng dễ say. Ngôn Diệp không có nhiều ảnh hưởng, nhưng Cố Ngôn lại uống đến sắc mặt hồng nhuận, tiếu ý không ngừng hiện trên khóe môi.
Ngôn Diệp nhìn hắn uống còn chưa tận hứng, vì thế nói:"Tôi còn có một chai"
Vừa định đứng lên đi lấy, Cố Ngôn ngăn cản hắn. "Đừng, để tôi đi lấy."
Nói xong từ trong ao đứng lên, xoay người đi lấy rượu đặt ở bên cạnh ao, bởi vì hơi xa, Cố Ngôn xoay cả người vươn tay đi lấy. Vừa động, nước vừa đến eo hắn, lộ ra bờ mông. Hai cánh hoa mượt mà, trong nước ấm hồng lên như hai trái đào. Tuy rằng hình dung có điểm thô tục, nhưng khi Cố Ngôn một chân thoáng nhấc lên trên, tiểu huyệt phấn nộn giấu trong khe hở làm cho Ngôn Diệp không tìm nổi từ để hình dung mà không thô tục được. Nếu ngay từ đầu y chỉ là đơn thuần muốn giết thời gian, vậy hiện tại chính là đã nổi lên tia tà niệm.
Hoàn toàn không chú ý tới biến hóa của đối phương, Cố Ngôn lấy rượu, cười ngây ngô xoay người, nhìn đến phía sau Ngôn Diệp hình như có cái gì đó đang động đậy.
"Ách - hình như tôi thấy một vật gì đó xù lông." Nhíu nhíu mày, hắn nheo lại mắt cố tìm kiếm trong màn hơi nước. "...... Cậu hoa mắt." Ngôn Diệp bất động thanh sắc đem cái đuôi thu hồi, tầm mắt cũng không tự chủ dừng trên cơ bụng nam nhân và hơi xuống chút nữa là thứ tượng trưng nam tính.
Đều là nam nhân, Cố Ngôn có hơi nhỏ, đương nhiên, mặt sau càng dụ người hơn.
Ngâm ôn tuyền lâu như vậy lại uống rượu, Cố Ngôn chính mình đều cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ, gật gật đầu," Chắc vậy."
Hết chương 1
(1) Chiếu Nhật:
(2) Phù thế hội: một hình thức hội họa của Nhật từ thế kỷ 17, đề tài chủ yếu về những sinh hoạt thường ngày, phong cảnh, hí kịch. Phù thế hội thường là những bức tranh màu sắc rực rỡ in bằng khung gỗ (giống với cách in tranh Đông Hồ tại Việt Nam),nhưng cũng có một số tác phẩm được vẽ bằng tay.
"Lăng xuyên sư tuyên" - Hishikawa Moronofu
(3) Cổng vào, nguyên văn Torii: một loại cổng truyền thống của Nhật Bản thường được thấy ở lối vào hoặc trong đền thờ Thần đạo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]