"Chúc mừng bác sĩ Tống, là hai cậu con trai!"
Tống Thừa Nhiên lập tức sững sờ, vẻ mặt vui mừng cũng lập tức đông cứng lại, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh hai cô con gái ngoan ngoãn dần rời xa mình.
Bà Tống bước lại gần nhìn hai đứa cháu vừa chào đời, không ngừng mỉm cười.
Tống Thừa Nhiên ngẩn ngơ nhìn hai cậu con trai, bọn trẻ có vẻ nhăn nhúm, không rõ là tròn hay méo.
Anh luôn lo lắng cho Lâm An, ngay lập tức đi vào phòng sinh để xem cô.
Lâm An nằm trên giường, sắc mặt có phần tái nhợt, tóc ướt đẫm dính lại một chỗ.
Dù sao thì trong thời gian mang thai đã chuẩn bị tốt, nên quá trình sinh nở của cô không quá khó khăn, chỉ là tốn
sic kha nhieu.
Khi Lâm An thấy anh vào, cô ngẩng đầu lên gọi tên anh một cách yếu ớt: "Thừa Nhiên."
Tống Thừa Nhàn vừa vui vừa thương, tiến lại gần nắm chặt tay Lâm An.
Đôi mắt anh ươn ướt, cổ họng nghẹn lại, lời nói đến bên môi nhưng không thốt ra được, chỉ có thể nhìn Lâm An một lúc lâu mới cổ gắng thốt lên được một câu: "Lâm An, em đã vất vả rồi."
Lâm An nhớ lại khoảnh khắc vừa sinh hai đứa trẻ, thật sự vô cùng khó khăn.
Tống Thừa Nhiên có được hai cậu con trai, trong niềm vui có chút bất lực.
Sau đó, thỉnh thoảng Lâm An thấy Tống Thừa Nhiên ngồi một mình bên cửa sổ nhìn xa xăm, như thể đang nghĩ về cô con gái không có mặt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-rung-dong-cua-bac-si-tong/3721807/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.