Thời gian trôi qua ngày càng yên tĩnh, như thể thời gian đã bị Chúa tạm dừng lại.
Ánh nắng xuyên qua những kẽ lá giao nhau, tạo ra những điểm sáng lốm đốm trên con đường nhỏ. Thẩm Nhất đứng bên cửa sổ, chăm chú nhìn những ánh sáng lộn xộn và tĩnh lặng đó, lơ đãng suy nghĩ.
Cho đến khi có một giọng nói từ phía sau kèm theo chút trách móc vang lên: "Thẩm Nhất, sao không nằm trên giường?"
"Dậy đi đi lại lại một chút."
Dù không quay lại, anh cũng biết người đến là ai.
Lâm An với nụ cười tươi tắn thường thấy, đang nói gì đó với Thẩm Nhất. Đuôi mắt cô cong cong, trông có vẻ tâm trạng rất tôt.
Vết thương của Thẩm Nhất đang dần hồi phục, Lâm An tranh thủ thời gian rảnh rỗi thường xuyên đến phòng bệnh thăm anh, trò chuyện để giải khuây. Không biết tại sao, biểu cảm của anh luôn rất u ám.
Lâm An đã nhiều lần quay lại và phát hiện Thẩm Nhất đang lén nhìn mình, ánh mắt đầy vẻ u buồn và tội nghiệp.
Khi bị cô phát hiện, anh lại vội vàng quay đi.
Đứa trẻ ngốc nghếch này, chắc hẳn đã ở bệnh viện quá lâu. Nếu anh xuất viện sớm hơn, có lẽ sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.
Lâm An còn nhắc nhở Thẩm Nhất sau này đi làm nhiệm vụ phải chú ý an toàn hơn, đồng thời đưa ra lời đe dọa mạnh mẽ. Nếu anh thường xuyên bị thương phải vào bệnh viện, cô sẽ không đến chăm sóc anh nữa.
Thẩm Nhất hơi ngẩn ra, dường như đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-rung-dong-cua-bac-si-tong/3721801/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.