Khi Tống Thừa Nhiên và Lâm An trở về nhà, mẹ Lâm ngay lập tức nhận ra rằng mối quan hệ giữa hai vợ chồng họ đã có sự thay đổi.
Bà thầm than rằng Tống Thừa Nhiên tính tình tốt lại có tài năng, ngay lập tức đã khiến Lâm An phục anh.
Ba Lâm thấy Tống Thừa Nhiên về, không kịp chờ đợi đã đợi anh ăn xong bữa sáng, rồi nhiệt tình kéo anh uống vài ly rượu gạo tự làm.
Tống Thừa Nhiên không thể từ chối, đành phải uống một vài ngụm.
Anh ngạc nhiên phát hiện ra rượu gạo có vị rất ngon, dường như không say, vì vậy anh đã uống thêm vài ly.
Không ngờ rượu gạo có tác dụng rất mạnh, sau vài ly, anh đã ngã vật xuống sofa không thể động đậy.
Ba mẹ Lâm nhìn Tống Thừa Nhiên say mèm, cả hai còn lén cười. Lâm An không biết họ đang cười gì, chỉ cảm thấy lòng mình không thoải mái.
Hai người khuyến khích em trai nhanh chóng ra ngoài chơi, không cho phép trở về nhà trước bữa tối.
Em trai bối rối gãi đầu, dường như không hiểu lắm, nhưng vẫn nghe lời ra ngoài.
Bố mẹ cũng ra ngoài trông chừng cửa hàng tạp hóa mà họ quản lý, trong nhà chỉ còn lại Tổng Thừa Nhiên và Lâm An, Lâm An liền biết họ đang có âm mưu gì.
Họ lại muốn se duyên cho cô với Tống Thừa Nhiên.
Lâm An đâu cần ai se duyên, giờ đây cô đã thật sự "có quyền có thế", Tống Thừa Nhiên nghe lời cô mọi thứ.
Khi mấy người nói năng khéo léo rời đi, không khí trong nhà ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
Tống Thừa Nhiên ngồi mơ màng trên sofa, gò má đỏ bừng, rõ ràng là đã mất khả năng tham gia vào cuộc trò chuyện.
Lâm An từ trong phòng lấy ra một chiếc chăn lông nhỏ, lười biếng quấn mình trong chăn trên sofa. Cô mở TV và chọn một bộ phim nước ngoài một cách tùy ý.
Bộ phim mới bắt đầu, đang giới thiệu các nhân vật, không có nhiều tình tiết kịch tính, khiến cô cảm thấy hơi nhàm chán.
Dù đầu óc Tống Thừa Nhiên không tỉnh táo, nhưng khi nghe Lâm An nói khát, tay chân anh vẫn nhanh nhẹn, đứng dậy đi rót cho cô một cốc nước ấm.
Sau khi rót nước xong, anh lại quay về chỗ ngồi, ngây ngẩn ngồi đó, mặt và tai đều đỏ bừng, có vẻ như anh đã say rượu gạo không nhẹ.
Lâm An vừa uống nước, vừa lén nhìn anh. Có lẽ cảm thấy cơ hội sai khiến Tống Thừa Nhiên là hiếm có, cô lại tùy ý gọi anh đi rửa ít trái cây để ăn.
Quả nhiên Tống Thừa Nhiên rất nghe lời, lập tức lấy ra một ít nho từ tủ lạnh. Anh cảm thấy nho quá lạnh, nên đã ngâm vào nước ấm một lát mới bưng đến cho cô.
Nho ngọt ngào, không hề chua, Lâm An nếm vài quả rồi bê cả đĩa đi ăn, không để lại quả nào cho anh.
Tầm nhìn của Tống Thừa Nhiên khá mờ mịt, anh chỉ có thể ngây ngẩn nhìn cô. Một lúc lâu không nghe thấy cô sai bảo, cơn buồn ngủ trong đầu bắt đầu ập đến, anh nhanh chóng ngả người trở lại sofa.
Lâm An chuyên tâm xem TV, đền khi thấy một vài cảnh không thích hợp cho trẻ em, cô lập tức cảm thấy dựng tóc gáy. Những lúc trước, khi cùng gia đình nhìn thấy những cảnh ngượng ngùng như vậy, cô thường phải trốn đi.
Không biết Tống Thừa Nhiên có đang nhìn vào màn hình không.
Cô thăm dò chuyển ánh mắt về phía Tống Thừa Nhiên, từ khóe mắt có thể mơ hồ thấy được động tác của anh, dường như anh đang nhìn cô.
Lâm An giật mình, tay cầm nho suýt nữa đã rơi xuống. Quay lại nhìn kỹ, cô phát hiện anh đã ngủ mất, chỉ là mặt anh quay về phía cô.
Người to lớn như anh, lại co ro trong một góc sofa, trông như một con cún lớn hiền lành.
Lâm An nhìn chiếc chăn nhỏ đang đắp trên người, do dự một lúc rồi vẫn di chuyển lại gần, chia một phần chăn của mình cho Tống Thừa Nhiên.
Hai người lại gần nhau, ánh mắt tự nhiên rơi vào khuôn mặt của Tống Thừa Nhiên.
Đường nét từ mũi xuống cằm của anh tạo thành một đường cong dứt khoát. Những đường nét vốn tinh tế và sắc sảo, lúc này lại trở nên mềm mại dưới sự nhẹ nhàng của giấc ngủ.
Trong những ngày qua, anh dường như không có gì thay đổi, lông mày vẫn nhíu lại như thói quen.
Lâm An dùng ngón tay chạm vào mặt anh, nhẹ nhàng xoa trán, sau đó từ từ phác họa từng đường nét trên khuôn mặt của anh.
Đôi mắt của anh nhắm chặt, độ lạnh lùng giảm đi rất nhiều so với bình thường.
Cô nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt qua hàng mi dài của anh, mi của anh vừa dày vừa dài nhưng không cong.
Động tác nhắm mắt của anh lại khiến từng sợi mi trở nên rõ ràng hơn.
Hàng mi này sao mà dài hơn cả của con gái.
Lâm An cảm thấy ghen tị, vừa định rút tay lại, thì Tống Thừa Nhiên bỗng nhiên cử động.
Cổ anh đã bị men rượu nhuộm thành màu hồng nhẹ. Anh từ từ mở mắt, đôi mắt còn ánh lên một chút ẩm ướt.
Lâm An giật mình, suýt nữa thì việc mình lén lút bị bại lộ, cô lập tức vụng về hợp bàn tay lại: "Có muỗi!"
"Bộp" một cái bên tai anh, Tống Thừa Nhiên lập tức bị âm thanh làm tỉnh giấc, cơn buồn ngủ trong chốc lát biến mất.
Khi suy nghĩ từ từ trở lại, anh chậm rãi chớp mắt: "Anh không ngủ được nữa."
Lâm An nghe Tống Thừa Nhiên không phát hiện ra hành động của mình, nên đắc ý quay đầu đi: "Ố, có liên quan gì đến em."
Giọng điệu thờ ơ này, Tống Thừa Nhiên đã quen rồi.
Anh im lặng nhìn vào màn hình TV một lúc, trong đầu từ từ nhớ lại những gì Triệu Mỹ Lệ đã nói với anh trước đó.
Kế từ khi Tổng Thừa Nhiên và bác sĩ Tiểu Bạch, Triệu Mỹ Lệ hợp tác với nhau, mọi chuyện của Lâm An đều được họ lén lút thông báo cho anh.
Tổng Thừa Nhiên năm lấy một góc chăn, ánh mắt dán chặt vào TV, nhưng thỉnh thoảng lại lén nhìn về phía Lâm An.
"Gần đây hình như em rất hay xem phim."
Lâm An không nghĩ ngợi gì đã trả lời: "Em chỉ xem bây giờ thôi."
Cô chưa nói xong đã cảm thấy lo lắng, Tống Thừa Nhiên sao lại biết cô thường xuyên xem phim?
Triệu Mỹ Lệ đã không còn đáng tin cậy nữa.
Lâm An đã từng hỏi Triệu Mỹ Lệ liệu có phải cô ấy đã lỡ miệng tiết lộ thông tin về vé xe về quê của mình không, mà Triệu Mỹ Lệ hoàn toàn không phủ nhận: "Chính mình đã nói đó."
Cô im lặng nắm chặt tay, Triệu Mỹ Lệ cũng biết chuyện đó...
Đó chính là đêm mà Tống Thừa Nhiên muốn hôn cô, trong đầu cô vẫn đầy hình ảnh anh ôm chặt mình, bên tai là tiếng thở dồn dập của anh.
Lâm An cố gắng chuyển hướng suy nghĩ, nhưng cảm thấy làm gì cũng không được, xem phim trên máy tính cũng thấy nhàm chán, chỉ có thể sốt ruột đổi đi đổi lại nhiều chương trình.
Khi cô đang định tiếp tục chuyển phim, thì Triệu Mỹ Lệ đột ngột xô cửa bước vào, cô còn chưa kịp nói gì, ánh mắt đã ngay lập tức bị màn hình máy tính thu hút.
Lâm An chợt nhận ra, khi nhìn vào màn hình, thì đúng lúc máy tính đang phát một cảnh không thể miêu tả.
Cô hơi hối hận khi rời khỏi dòng hồi tưởng, Tống Thừa Nhiên vẫn giữ vẻ mặt miễn cưỡng bình tĩnh trong cơn say.
Đôi mắt màu đen của anh đầy ánh sáng dịu dàng và trong trẻo, nhưng cũng lộ ra một chút nghịch ngợm.
Cô lập tức hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Em đâu có xem những bộ phim lung tung đó, đừng nghe Triệu Mỹ Lệ nói bậy!"
"Ừm?" Tống Thừa Nhiên chỉ nhắc đến phim, nhưng không chỉ ra đó là loại phim gì.
Lâm An vừa mở miệng đã lộ tẩy, cảm xúc xấu hổ gần như khiến cô không còn chỗ nào để trốn.
Cuối cùng, cô tức giận đến mức cổ vươn lên, hét lớn: "Xem những bộ phim đó có sao đâu, không liên quan gì đến anh!"
Cô tức giận túm chặt chăn quàng lên người, hoàn toàn không cho Tống Thừa Nhiên chia sẻ: "Em muốn xem TV, đừng làm phiền em."
Tống Thừa Nhiên uống rượu nên can đảm hơn, giờ đây anh cảm thấy nhẹ nhàng, lời đe dọa của Lâm An không có sức nặng với anh, nên càng ngày anh càng trở nên bạo dạn.
"Em nhớ anh rồi?"
Lâm An tức giận nghiến răng, đã nói không muốn bị làm phiền, sao anh còn tiếp tục quấn lấy cô như vậy.
Tổng Thừa Nhiên lại cảm thấy Lâm An buổi chiều nghe lời, không hề gây sự.
Anh dũng cảm áp sát lại, qua lớp chăn ôm trọn cô vào lòng, mặt mang hơi rượu cọ cọ vào cô: "Anh có thể đáp ứng nhu cầu của em."
Lâm An khó khăn chui ra khỏi chăn, cố gắng đẩy ngực anh: "Nói bậy gì vậy, em không cần, mau đi ra."
Quả thật uống rượu làm người ta hỏng việc, sáng nay Tống Thừa Nhiên còn nói sẽ chiều theo mọi ý kiến của cô.
Sao bây giờ mới nửa ngày mà đã quy lụy?
Sau khi đẩy Tống Thừa Nhiên ra, Lâm An lập tức dịch sang một bên, ôm chặt chiếc gối trên sofa, chắn ngang ánh mắt khiến cô không thoải mái.
Tống Thừa Nhiên không đạt được ý muốn, không cam lòng liếm môi, nhưng vẫn cảm thấy khô khát.
Anh vô thức với tay lấy cốc nước trên bàn uống, chất lỏng chảy qua cổ họng nhưng không làm dịu được cơn khát.
"Đó là..?"
Lâm An hơi ngạc nhiên, đó là nước cô đã uống.
Chứng sạch sẽ của anh đâu rồi?
Lâm An dường như không muốn cho anh mượn cốc nước, Tống Thừa Nhiên hơi nản lòng cúi đầu, nhưng trạng thái lúc này vẫn rất ngoan ngoãn.
Anh chớp chớp đôi mắt hơi khô, dù trong lòng không vui, cũng chỉ có thể lặng lẽ ngồi bên Lâm An xem TV.
Lâm An có chút không hài lòng với anh, nhưng cũng chỉ biết nhịn mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]