Khi Tống Thừa Nhiên tỉnh dậy, bầu trời đen đã dần dần nhạt màu, phía đông đón chào ánh sáng êm dịu của buổi bình minh.
Y thức của anh khi vừa tỉnh còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, sau khi nhìn xung quanh một lượt, anh mới phát hiện mình đang năm trong phòng nghỉ. Cổ tay có một cái kim tiêm, bình truyền dịch chỉ còn lại một ít.
Đó là dung dịch glucose.
Anh lặng lẽ nhớ lại, mới nhớ đến ký ức trước khi ngất.
Độ khó của ca phẫu thuật rất cao, có lẽ là do dây thần kinh trong não đã căng thẳng quá lâu dưới áp lực cao độ, nên khi vừa được thả lỏng, anh không thể chịu nổi.
May mắn thay, cuối cùng ca phẫu thuật đã thành công, bệnh nhân trên bàn phẫu thuật cũng đã thoát khỏi nguy hiểm.
Cảnh cuối cùng trong ký ức là vẻ mặt lo lắng của Lâm An dành cho anh.
Cô ấy thật sự còn quan tâm đến anh.
Tống Thừa Nhiên hơi cúi mắt, thầm suy nghĩ về ý nghĩa ẩn sâu trong sự quan tâm của cô.
Có lẽ chỉ là sự quan tâm giữa các đồng nghiệp, không có ý nghĩa gì khác.
Dung dịch glucose trong bình truyền đã hết, anh thu hồi suy nghĩ, định đứng dậy để tự rút kim.
Vừa mới ngồi dậy, anh liền nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.
Khi nhìn ra, anh bất ngờ thấy Lâm An, trên mặt cô vẫn hiện rõ sự lo lắng không thể che giấu.
Lâm An không biết anh đã tỉnh dậy, khi nhận ra ánh mắt của anh đang nhìn mình, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-rung-dong-cua-bac-si-tong/3720474/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.