Trong phòng bệnh, mùi nước sát trùng thoang thoảng bay lên, ánh nắng bên ngoài len lỏi qua những chiếc rèm, nhẹ nhàng chiếu vào, làm ấm áp cả căn phòng.
Người đàn ông trên giường bệnh, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm không rời mắt khỏi cô. Trong mắt anh như có những mảnh vàng nhấp nháy, tỏa sáng rực rỡ.
"Công dân nhiệt tình?"
Lâm An vì câu nói hơi quen thuộc này mà ngẩng đầu lên.
Lúc nãy cô không chú ý đến anh, giờ nhìn kỹ một chút, hình ảnh chàng trai hào hùng hôm đó lại hiện lên trong tầm trí.
Lâm An ngạc nhiên mở tròn mắt, cô chịu ảnh hưởng từ bài thơ thiếu nhi "trên đường nhặt được một đồng" hồi nhỏ, không khỏi gọi to về phía bệnh nhân trước mặt.
"Chú cảnh sát!"
Nghe thấy tiếng, đầu anh chợt cảm thấy hơi đau.
Chú?
Anh rõ ràng chỉ lớn tuổi hơn cô một chút.
Để không bị cô tiếp tục gọi mình là chú cảnh sát, anh đã giới thiệu tên mình.
"Thẩm Nhất."
"Tôi là Lâm An."
Lâm An vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ngạc nhiên vì người trước mặt chính là viên cảnh sát mà cô từng gặp, vui vì anh không phải là kẻ xấu trong những tưởng tượng lộn xộn trong đầu cô. Điều này khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
"Tôi sẽ xử lý vết thương cho anh."
Trong niềm vui sướng, cô cũng không quên nhiệm vụ của mình.
Cô kéo tay áo của Thẩm Nhất lên, để lộ cánh tay bị băng bó chặt chẽ.
Cần thận tháo băng, cô thấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-rung-dong-cua-bac-si-tong/3718064/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.