Đêm dài dằng dặc, chỉ có thể trải qua trong bóng tối mờ mịt của hang động.
Trong giấc ngủ, tiếng mưa rào rạt không ngừng vang vọng, bên ngoài hang lại thêm những cơn gió dữ dội, tựa như bầu trời cũng sắp bị cuồng phong và mưa lớn đánh sập xuống.
Nửa đêm, Lâm An thỉnh thoảng tỉnh giấc vài lần. Có lẽ vì bên cạnh cô có một sức mạnh đủ khiến lòng an yên, nên không hay biết gì, cô lại dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Cô bị đánh thức bởi một loạt âm thanh ồn ào, khác với tiếng gió mưa của đêm tối, đó là những tiếng gọi loáng thoáng từ xa.
Người phản ứng đầu tiên là Tống Thừa Nhiên. Anh khẽ cựa mình, mở mắt ra, nhưng ánh sáng chói chang từ cửa hang khiến anh phải nheo mắt, quay đi né tránh.
Đúng lúc đó, từ phía ngoài hang vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Bác sĩ Tống!”
“Lâm An!”
Nghe thấy tiếng gọi, Lâm An lập tức nhận ra đó là Tiểu Bạch đang tìm họ. Cô vội vàng bật dậy, chạy đến cửa hang. Bùn vàng đã đông cứng thành một lớp dày nửa chừng ở cửa, may mắn là không quá sâu.
Mặc cho ánh sáng chói lóa khiến cô hoa mắt, Lâm An xúc động vẫy tay thật mạnh về phía bên ngoài: “Chúng tôi ở đây!”
Ánh sáng chói lóa trước mắt nhanh chóng tan biến, và tầm nhìn của Lâm An dần bị lấp đầy bởi cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.
Bên ngoài, nhiều cây cối đã bị trận lở đất đêm qua cuốn đứt, nằm ngổn ngang cắm sâu vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-rung-dong-cua-bac-si-tong/3717460/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.