Trong đêm đó, Lâm An hoàn toàn không ngủ yên ổn, đến nửa đêm mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Khi ấy, gió đêm rất lạnh, không biết vì sao cô lại đá chăn ra, cơ thể lạnh lẽo khiến cô không tự chủ được mà lại gần với nguồn nhiệt bên cạnh.
Khi ôm được nguồn nhiệt, Lâm An lại không nhịn được mà dụi vào đó. Cảm giác thật dễ chịu, như hồi nhỏ ôm chú gấu bông đi ngủ vậy, ấm áp vô cùng.
Điều duy nhất không thoải mái là chú gấu bông mà cô đang ôm thật sự quá cứng, làm cô bị đau.
Khi Lâm An tỉnh dậy, Tống Thừa Nhiên đã không còn ở đó.
Chiếc đệm bên cạnh không còn chút hơi ấm, gối cũng không có dấu hiệu nào bị lún xuống, như thể anh chưa từng đến.
Ánh mắt cô tối sầm lại, cô tự nhủ rằng mọi chuyện không xảy ra, mọi thứ vẫn như thường.
Xuống lầu, Lâm An lại thấy ly sữa còn bốc khói trên bàn ăn, cùng với bánh mì sandwich thịt xông khói.
Bà Tống cũng đã rời đi từ lâu.
Cuộc sống dường như không có gì thay đổi.
Cô vội vã đến bệnh viện, kịp quẹt thẻ giờ làm trước khi trễ.
Khi đến quầy y tá, Lâm An phát hiện Từ Lệ Lệ đang run rẩy sắp xếp những đồ vật lặt vặt trên bàn.
Lâm An không khỏi cảm thấy nghi ngờ, Từ Lệ Lệ bình thường vẫn hay nói rằng “Bàn của thiên tài lúc nào cũng lộn xộn”, sao hôm nay lại khác thường như vậy?
“Từ Lệ Lệ?”
Nghe thấy ai đó gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-rung-dong-cua-bac-si-tong/3717449/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.