Chương trước
Chương sau
Ngày 20 tháng 5, trời mưa.

Em cách anh ngày càng xa.

[Nhật ký quan sát thanh mai]

Sau khi về nhà, ba Đào vẫn bị vợ dạy dỗ cho một trận.

Bởi vì Phó Dao Cầm cố ý đặt ba chiếc ô cho ông cầm đi ở lối vào nhưng nó vẫn nằm yên ở đấy.

Vì tránh cho mình bị vạ lây khỏi cuộc chiến này, Đào Ấu Tâm ôm cắp sách về phòng ngủ, cô lấy đồ ngủ từ tủ quần áo ra và chuẩn bị đi tắm. Khi chạm vào cổ tay áo ướt át, cô bỗng nhiên cầm điện thoại lên, mở khóa rồi gửi tin nhắn cho Hứa Gia Thời:

“Anh Gia Thời, anh về nhà phải tắm gội ngay, đừng để bị cảm nhé.”

Hình như cô nói lời vô nghĩa rồi.

Anh không trả lời, chắc là cũng đang bận thay quần áo.

Đào Ấu Tâm tắm rửa gần nửa tiếng trong phòng tắm, khi đi ra đúng lúc cô thấy màn hình điện thoại sáng lên. Cô bất chấp đang lau tóc mà trùm khăn lông lên đỉnh đầu rồi đi đến cầm điện thoại lên.

Hứa Gia Thời gửi tin nhắn thoại đến: “Anh tắm xong rồi, em nhớ tự pha thuốc cảm uống đi nhé.”

Đào Ấu Tâm dùng một tay không tiện gõ chữ, nên cô trực tiếp gọi cho anh.

Anh trả lời rất nhanh: “Hửm?”

Đào Ấu Tâm đặt điện thoại sang bên cạnh: “Em vừa tắm xong, còn đang lau tóc.”

Hứa Gia Thời dặn dò cô theo thói quen: “Gội đầu buổi tối nhớ sấy khô tóc đấy.”

Cô gái ngoan ngoãn nói: “Em đang định đi sấy đây.”

“Vậy em còn gọi cho anh?” Anh nghĩ rằng cô có việc gì.

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của cô: “Ha ha, em muốn nói chuyện với anh không được sao.”

Tóc Đào Ấu Tâm dài, khi sấy mất rất nhiều thời gian, hai người treo máy để đấy, Hứa Gia Thời chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù từ máy sấy.

Cô sấy bao lâu, Hứa Gia Thời đợi bấy lâu, mãi đến khi nghe thấy giọng điệu như đang muốn được khen ngợi của cô: “Em sấy xong rồi.”

“Ừ, em đi uống thuốc cảm đi.” Hứa Gia Thời vẫn nhớ kỹ chuyện này, sợ cô bị cảm.

Đào Ấu Tâm lười biếng, bắt đầu đùn đẩy: “Chỉ bị ướt chút thôi, chắc là không sao đâu nhỉ?”

“Uống đi.” Anh vẫn kiên trì.

“Vâng ạ.” Đào Ấu Tâm chép miệng, cất máy sấy về chỗ cũ, sau đó ngoan ngoãn đi pha thuốc cảm.

Mấy phút sau, Đào Ấu Tâm báo cáo tình hình với điện thoại: “Em uống xong rồi, đi đánh răng đây ạ.”

Hứa Gia Thời: “Ừ.”

Đào Ấu Tâm lại vào nhà vệ sinh một lúc, khi quay lại cuộc gọi vẫn tiếp tục: “Ôi, anh chưa cúp máy à?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói trong trẻo của thiếu niên: “Anh chờ em.”

Đào Ấu Tâm xốc chăn lên, chui vào ổ chăn: “Em lên giường nằm rồi.”



Hứa Gia Thời: “Ngủ à?”

Cô nằm nghiêng người, cảm giác đầu óc tỉnh táo vô cùng: “Anh Gia Thời, chúng ta có thể tâm sự không?”

Hứa Gia Thời: “Không phải đang nói sao?”

Đây có nghĩa là đồng ý nói chuyện, Đào Ấu Tâm đặt điện thoại bên tai: “Anh đang làm gì đó?”

Hứa Gia Thời đáp: “Đang nói chuyện với em.”

Cô cười hì hì, nắm chặt lấy chăn kéo đến cổ, nói chuyện phiếm với anh.

Hứa Gia Thời đáp lại cô từng câu.

Cơn mưa đột ngột đến này kéo dài hai ngày, từ đây đến cuối tuần đều là mưa dai dẳng.

Trình Tử Nghi thu ô lại, giẫm lên đôi giày da nhỏ đi vào phòng tập thể dục, bên trong đang có tiếng rất nhiều người nói chuyện sôi nổi.

“Đội trưởng, trận thứ hai chúng ta đánh thế nào?”

“Trường trung học số 3 chỉ là lũ gà, đánh không lại thì chơi bẩn, nếu hiện giờ chúng ta thay Tạ Nhiên, đội chúng ta sẽ mất đi một chủ lực lớn.”

Trận đấu này trường trung học số 1 và số 3 hẹn nhau ở nhà thi đấu, bề ngoài nói là giao lưu nhưng thực ra là muốn tranh tài.

Trình Tử Gia và Tạ Nhiên là chủ lực của đội bọn họ, người bên kia cố ý nhắm vào Tạ Nhiên ở trên sân bóng khiến Tạ Nhiên ngã bị thương, thua trận đấu.

Mọi người đang thảo luận kế hoạch nhưng không có ai thay thế bổ sung chỗ trống của Tạ Nhiên được.

Triệu Tử Dực nói: “Hứa Gia Thời chơi bóng rất tốt, hay gọi cậu ấy đến cứu?”

Trình Tử Gia xua tay nói: “Không đến được, cuối tuần cậu ta đi xem phim với thanh mai rồi.”

Tiền Thiên Tứ nghĩ: “Xem phim sao quan trọng bằng thi đấu chứ, chúng ta là đại diện cho cả trường trung học số 1 đấy.”

Tạ Nhiên kéo cái chân bị thương đến họp cùng, cậu ấy phun hạt dưa trong miệng ra: “Cậu hiểu sao được.”

“Cậu bảo cậu ta lỡ hẹn với Đào Ấu Tâm thà rằng cậu tìm Đào Ấu Tâm thuyết phục Hứa Gia Thời giúp cậu còn hơn.” Dù sao Hứa Gia Thời cũng không ở trong đội bóng, bọn họ không có lý do bắt người ta tham gia, cùng lắm chỉ có thể lấy lý do tình cảm thuyết phục mà thôi.

Thấy trận đấu thứ hai sắp bắt đầu, Trình Tử Gia đánh cược một lần tìm gặp Đào Ấu Tâm, kết quả lại có niềm vui bất ngờ.

Nghe nói Tạ Nhiên bị những người đó chơi xấu, Đào Ấu Tâm là một người bạn cảm thấy phải bênh vực cậu ấy, tỏ ý sẽ hủy buổi hẹn đi xem phim, cho Hứa Gia Thời thời gian.

Trình Tử Gia liên tục tỏ ý cảm ơn.

Trận đấu thứ hai, Hứa Gia Thời từ trên trời xuất hiện đánh cho đối phương không kịp trở tay.

Trường trung học số 3 dựa theo chuyện đối phương chơi xấu đối phó với Tạ Nhiên lần trước, may mắn lần này Trình Tử Gia và đồng đội đã lên kế hoạch tốt, sớm có đề phòng khiến đối phương không ra tay được.

“Trường trung học số 1 cố lên!” Đào Ấu Tâm ngồi ở chỗ khán giả, không hề che giấu sự hưng phấn của mình.

Đáng tiếc hôm nay Khúc Thất Thất có việc không đến được, nếu không cô đã có thể hò reo cổ vũ cùng cô ấy.

Trình Tử Nghi phát hiện sự tồn tại của cô, chậm rãi đi đến bên cạnh cô và ngồi xuống: “Đàn em, em cũng đến xem thi đấu à?”

“Vâng ạ, em và anh Gia Thời đến cùng nhau.” Đào Ấu Tâm trả lời, đôi mắt lại không hề rời khỏi sân bóng.

Trình Tử Nghi lặng lẽ đánh giá cô, ý tứ không rõ mà cảm thán: “Hai người đúng là như hình với bóng.”



Lúc này, Đào Ấu Tâm đang chìm trong hưng phấn mà không phát hiện ra Trình Tử Nghi cũng là đối tượng mình nên đề phòng, cô chỉ xem như đang chia sẻ niềm vui với một người bạn: “May mắn không đi xem phim, nếu không sẽ bỏ lỡ trận đấu đỉnh cao như vậy rồi.”

Trình Tử Nghi rất khó tưởng tượng, Hứa Gia Thời lại vì một bộ phim bình thường mà từ chối việc giữ gìn danh dự của trường và cả bao nhiêu lời mời gọi của các anh em đội bóng rổ nữa.

Người thông minh như vậy không nên chìm đắm trong chuyện tình cảm nam nữ.

Với sự nỗ lực của đội bóng rổ, trận đấu thứ hai đã giành được chiến thắng, tỉ số bây giờ đang là 1:1.

Mọi người thương lượng chia tiền liên hoan, trong lúc ở chung, Trình Tử Nghi đã hiểu hơn về mối quan hệ giữa Hứa Gia Thời và Đào Ấu Tâm.

Đi qua đường phải che chở, ăn cái gì cũng nhìn chằm chằm… Mọi thứ đều chi tiết tỉ mỉ, từ việc nhỏ như lấy giấy, Hứa Gia Thời cũng sẽ chuẩn bị cẩn thận cho Đào Ấu Tâm.

Cho nên bình thường Hứa Gia Thời là người đứng đầu trong lớp, ở trong đội tuyển vật lý quốc gia lại đều săn sóc chu đáo vậy sao?

Trong lòng Trình Tử Nghi có một vạn câu, không biết nên nói từ đâu.

Tuần sau, trận đấu thứ ba mang tính phân thắng bại sẽ diễn ra.

Qua nửa tháng dưỡng thương, chân Tạ Nhiên đã gần như khỏi hẳn, cậu ấy chủ động nói muốn ra chơi, phối hợp ăn ý với Hứa Gia Thời.

Đào Ấu Tâm vỗ tay, Trình Tử Nghi bên cạnh bỗng nhiên nói với cô: “Mỗi ngày em đều đi theo sau Hứa Gia Thời không thấy mệt sao?”

Đào Ấu Tâm ngạc nhiên nhìn cô ấy, giống như không hiểu rõ ý câu này.

Trình Tử Nghi gật đầu đáp: “Cũng đúng, em không mệt, bởi vì vẫn luôn được người kia chăm sóc.”

Nụ cười trên mặt Đào Ấu Tâm nhạt đi, khẽ mấp máy môi nói: “Chị muốn nói cái gì?”

“Yên tâm đi, chị không có ý dạy dỗ ai, chỉ là làm đàn chị, muốn nhắc nhở đàn em một chút thôi.”

“Mỗi người đều có việc mình cần làm, Hứa Gia Thời ưu tú hơn bạn cùng tuổi nên càng nên làm những chuyện có ý nghĩa hơn, dùng sức của bản thân mà sáng tạo ra giá trị càng cao hơn, chứ không phải mỗi ngày đều nhớ xem em ăn gì uống gì, khi nào đi học, khi nào tan học.”

“Vì chăm sóc em mà cậu ấy hy sinh rất nhiều thời gian cá nhân, cũng bỏ rất nhiều cơ hội phát triển.” Ánh mắt Trình Tử Nghi nhìn những thiếu niên bồng bột tinh thần phấn chấn trên sân bóng rổ kia: “Nếu quan hệ của hai người thật sự tốt thì sao em không suy nghĩ cho cậu ấy?”

Trình Tử Nghi nói: “Quan hệ tốt không nhất thiết phải ở bên nhau mọi lúc mọi nơi mới có thể chứng minh.”

Lần đầu tiên Đào Ấu Tâm nghe những lời như vậy, theo bản năng cô cầm đồ uống Hứa Gia Thời chuẩn bị cho mình lên, nắm chặt trong tay: “Em không cản bước anh ấy.”

Trình Tử Nghi chỉ nhìn một cái đã nhận ra cô gái đang giả vờ bình tĩnh, cô ấy không nhanh không chậm mà ném ra sự lựa chọn: “Cậu ấy tài giỏi thế nào chị không cần phải nói nhiều nữa, người như cậu ấy cần phải tiến xa hơn, đến lúc đó, em muốn ngẩng đầu lên ngước nhìn cậu ấy hay muốn đợi cậu ấy khom lưng xuống?”

Một câu đánh thẳng vào linh hồn.

Cuộc nói chuyện này chỉ có hai người biết, thời gian sau đó, Đào Ấu Tâm luôn sẽ nhớ đến trong lúc lơ đãng, rơi vào ngõ cụt. Mãi đến giữa tháng 5, Hứa Gia Thời cùng huấn luyện viên ra nước ngoài tham gia thi AphO*.

*AphO: Olympic Vật lý châu Á, là cuộc thi vật lý dành cho học sinh trung học phổ thông các nước châu Á.

Từ người nhà họ hàng đến bạn bè, thậm chí là người có kiến thức về phương diện này trong toàn bộ trường học và thành phố đều vô cùng chờ mong kết quả.

Đào Ấu Tâm đã xem chương trình phát sóng trực tiếp trên trang web chính thức của Ủy ban Olympic và tám học sinh tham dự đều giành huy chương vàng.

Đây là vinh dự của cá nhân, gia đình, trường học, thành phố, thậm chí là quốc gia. Các kênh phát sóng tin tức, phóng viên đều đổ xô đến trường để phỏng vấn, vô số lần họ nhắc đến cái tên “Hứa Gia Thời” này, Hứa Gia Thời ưu tú như vậy hoàn toàn không liên quan đến Đào Ấu Tâm.

Nếu không phải bọn họ cùng lớn lên với nhau, sao Hứa Gia Thời lại sẽ cúi đầu quen biết với Đào Ấu Tâm suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn uống chơi bời chứ.

Cô không giúp được Hứa Gia Thời thì ít nhất cũng không thể làm liên lụy đến anh.

Cuối tháng năm vừa qua, phòng tập nhảy của Đào Ấu Tâm chính thức di dời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.