Ngày 24 tháng 12, ngày mưa.
Anh sẽ bảo vệ em.
"Nhật ký quan sát thanh mai"
Nghe rõ yêu cầu của Tưởng Oánh Oánh, Đào Ấu Tâm chớp mắt, phải một lúc sau cô mới phản ứng lại: "Cậu muốn hỏi thì cứ đi hỏi thôi."
"Mình..." Tưởng Oánh Oánh không ngờ Đào Ấu Tâm vốn luôn dễ nói chuyện lại trực tiếp từ chối, vội vàng viện cớ: "Cậu ấy lạnh lùng quá, mình không dám..."
"Cậu sợ Hứa Gia Thời à? Anh ấy không đáng sợ đâu, nhưng nếu cậu cảm thấy anh ấy lạnh lùng thì cậu có thể tìm người khác để hỏi."
Tưởng Oánh Oánh không phải là người đầu tiên nói sợ đến gần Hứa Gia Thời, Đào Ấu Tâm không nghĩ đó là chuyện lớn, nếu đã không dám thì tại sao lại cứ muốn tiếp cận?
Khó hiểu.
Dù sao, cô nghĩ Hứa Gia Thời là giỏi nhất.
Nghe câu này có nghĩa là không muốn thay mặt mình lên tiếng, Tưởng Oánh Oánh khẽ cắn môi, gần như bóp nát chiếc bánh quy trong tay: "Cậu chơi thân với cậu ấy, có lẽ nếu cậu nói chuyện giúp mình, cậu ấy sẽ không làm khó đâu. "
"Hả? Cậu thấy anh ấy hung dữ à? Nhưng chuyện này mình cũng chịu thôi, lúc nào học cùng anh ấy mình cũng bị mắng." Đào Ấu Tâm nói thật, cô không có năng khiếu học tập, Hứa Gia Thời luôn phải dạy dỗ cô khá vất vả. Ít nhất khi dạy học, Hứa Gia Thời chưa bao giờ cười với cô.
Nói tới nói lui vẫn là từ chối, Tưởng Oánh Oánh cũng không muốn nghe cô giải thích nữa. Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-quan-sat-thanh-mai/3421579/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.