Vương Vượng Vượng rất sợ hãi mình bị bại lộ, cô ngủ cũng chẳng ngon lành gì, cứ mãi lo suy nghĩ. Hai mắt đều thâm đen, vì thế ban ngày cô rất buồn ngủ, sau khi ăn trưa thì làm tổ trên sofa nghỉ ngơi, nhưng lại bắt đầu nằm mơ…
Chung Thanh Văn đi ra thấy Vương Vượng Vượng như thế, anh đi qua khẽ đẩy cô một cái: “Ngoài này lạnh, vào phòng nằm đi.”
Vương Vượng Vượng đang mơ mơ màng màng, cảm thấy có người chạm vào mình, vì thế cô ôm gối che đầu, uốn éo qua lại, miệng than thở nói: “Con không muốn tới trường…con không muốn tới trường…”
“…”
“Ơ…”
“Đầu óc hỏng rồi ư?” Chung Thanh Văn nói, “Tỉnh dậy đi.”
“Hở?” Lúc này Vương Vượng Vượng mới tỉnh táo lại.
“Rốt cuộc cô không thích lên lớp bao nhiêu hả?”
“…”
“Thời trung học đã qua bao nhiêu năm rồi…”
“…”
“Đúng rồi,” Chung Thanh Văn lại hỏi, “Tôi thấy cô chắc là lính mới giúp việc.”
“…?”
“Vậy mấy năm trước cô làm gì?”
“…”
Vương Vượng Vượng cảm thấy việc giả dạng thật chẳng dễ dàng.
Nói không chừng sau này sẽ tuyên bố nhiệm vụ thất bại.
“Tôi…” Vương Vượng Vượng lo lắng, rốt cuộc nói thế nào mới tương đối thích hợp đây.
Phía Chung Thanh Văn căn bản không cho cô đủ thời gian, anh lại hỏi tiếp: “Khó trả lời vậy sao? Không phải làm chuyện gì trái pháp luật chứ?”
“Sao có thể được…”
“Tôi cũng cảm thấy không giống.”
Vương Vượng Vượng muốn nói với Chung Thanh Văn, việc này không thể nhìn tướng mạo.
Trước kia Vương Vượng Vượng thực tập tại một đơn vị, trong căn tin có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-quan-sat-chu-nha/43293/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.