Buổi tối trước khi ngủ, Vương Vượng Vượng lấy ra cuốn sổ ghi chép: hạ bút viết mấy dòng chữ như thế này:
Bình đẳng hay không: không bình đẳng.
Tín nhiệm hay không: không tín nhiệm.
Vương Vượng Vượng có thể từ tên chủ nhà này cảm nhận được, chính là bất mãn, khinh thường và chế giễu…
—— Nửa đêm, Vương Vượng Vượng đang mơ màng ngủ, đột nhiên nghe được một loạt âm thanh “Pipo —— Pipo —— Pipo ——”
Cái tiếng gì mà... Khó nghe như vậy chứ...
Vương Vượng Vượng lật trái lật phải, cái âm thanh kia vẫn kiên nhẫn mà réo không ngừng.
Lăn một hồi, cuối cùng Vương Vượng Vượng thực sự tỉnh táo —— cái thứ đang kêu chính là tiếng chuông của ông Chung!
Vừa nghĩ ra, Vương Vượng Vượng tùy tiện xuống giường, vẫn mặc nguyên cả bộ quần áo ngủ lao ra ngoài.
Cũng không biết tiếng chuông này đã kêu bao lâu rồi ——
“Két” cửa được mở ra, Vương Vượng Vượng chạy vọt tới trước giường, mở công tắc đèn bàn “Tách” , sau đó cúi người nhìn thẳng vào mặt người nọ, “Ông ơi, ông muốn uống nước hay là đi tiểu ạ?”
Người kia chợt mở to đôi mắt xinh đẹp: “Cô làm gì thế!”
Ặc... Nguy rồi... Vương Vượng Vượng đoán mình đi nhầm phòng rồi... Sao lại đi vào phòng của Chung Thanh Văn thế này...
Chung Thanh Văn chống người dậy, vẻ mặt không hề vui vẻ.
Vương Vượng Vượng nghĩ, nếu như toàn bộ thế giới này có cuộc thi “Làm thế nào để lộ ra vẻ mặt không hài lòng” , chắc chắn Chung Thanh Văn nhất định sẽ giành được giải nhất.
“Hì... hì hì... hì hì hì...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-quan-sat-chu-nha/43288/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.