Ồn ào đến khuya, dần dần có người chào tạm biệt.
Chung Thanh Văn tiễn nhóm lãnh đạo ra ngoài.
Vương Vượng Vượng nhàn rỗi không có việc gì lại đi dạo lung tung.
Sau khi dạo một vòng trở về, phát hiện hội trường đã gần như trống không.
Chung Thanh Văn lại đứng ở một góc nói chuyện với người dẫn chương trình kia.
Sao lại…rảnh một tí là sáp vào nhau…
Hai người cử chỉ thân mật, vừa nói vừa cười.
Hoàn toàn không chú ý tới cô.
Chẳng lẽ anh hoàn toàn không thấy cô chút nào ư?
Khẳng định là vậy.
Có lẽ từ lúc bắt đầu đã trò chuyện vui vẻ ở chỗ này.
Hai người thoạt nhìn rất xứng đôi.
Nữ thì vóc dáng cao gầy, tướng mạo xuất chúng, phong thái tao nhã, nam thì…cũng vậy…
Cô gái này đa tài đa nghệ, từng xuất bản vài quyển sách, Vương Vượng Vượng đã đọc qua, bởi vì có một người bạn trong phòng ngủ rất thích cô ta, từ trong lời văn có thể nhìn ra là một người rất trí tuệ.
Trong ấn tượng gia đình cô ta rất hào phóng, từ nhỏ luyện tập đàn violin và khiêu vũ latin, nghe nói tất cả đều ở trình độ chuyên nghiệp. Khi tĩnh thì nhã nhặn ngọt ngào, khi động thì nhiệt tình gợi cảm.
Vương Vượng Vượng thì sao……tất cả đều là gà mờ.
Thường nói, gà mờ càng không đáng sợ.
Cô thường xuyên vẽ tranh, trình độ cũng được, nhưng tuyệt đối không tính là hạng nhất.
Trừ cái đó ra tất cả đều lơ mơ.
Năm 01 muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-quan-sat-chu-nha/2793429/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.