“Như vậy à, ha ha ha.” Vương Vượng Vượng nói, “Qua giúp anh tìm không phải không được. Nhưng mà anh phải gọi tôi một tiếng ‘nữ vương’.”
“Vớ vẩn,” Chung Thanh Văn nói, “Không hoàn thành công việc là do cô thất trách.”
“Được rồi được rồi,” cô nói, “Không tranh cãi với anh nữa.”
“Ừm.” Anh nói, “Vậy chủ nhật này, hai giờ trưa.”
“Được.”
Sáng chủ nhật, Vương Vượng Vượng nướng một chút bánh bích quy trong nhà chủ nhà.
Ở đây có các loại khuôn đúc loài vật, cô rất thích dùng nó thử làm đủ kiểu.
Ông cụ Chung thích đồ ngọt, chỉ cần có bánh ngọt thì ông sẽ rất vui vẻ, mặc dù có bệnh tiểu đường, nhưng ông luôn nói mình đã lớn tuổi rồi, muốn ăn những thứ mình thích, không muốn ủy khuất bản thân, mang theo tiếc nuối rời đi. Người già vừa nói thế, không ai dám ngăn cản nữa, chỉ có lúc quá mức mới ra tay ngăn cản.
Vương Vượng Vượng suy nghĩ, nếu đã định qua thì nên mang chút quà. Đã lâu không gặp, cũng rất nhớ.
Về phần bà cụ Chung…….uhm………thích nhất trái nhãn, trước khi đi qua siêu thị mua một ít là được.
Cô lấy ra một cái khuôn hình con chó, đặt sang một bên, nghiền bơ, thêm đường, lòng trứng đỏ, gia vị, đổ bột mì vào rồi nhào nặn thành cục bột, sau đó dùng cây gỗ lăn phẳng bề mặt, rồi lấy bao bọc lại cho vào tủ lạnh một lúc, sau khi lấy ra thì dùng khuôn đúc cắt thành từng cái hình con chó, rồi cho vào khay nướng đã chuẩn bị xong. Cô nếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-quan-sat-chu-nha/2793367/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.