“…Vậy làm sao bây giờ?” Vương Vượng Vượng dè dặt trả lời.
“Tôi đã rửa rồi. Bẩn quá.”
“Hì hì……”
Sau đó Vương Vượng Vượng không nhắn tin cho Chung Thanh Văn nữa, bởi vì cô không biết dùng lý do gì để liên lạc mới tốt. Cô càng không xác định mình và Chung Thanh Văn rốt cuộc tính là quen thân hay bình thường, có tới mức độ có thể trò chuyện những việc vặt vãnh hay không.
Hơn nữa, tâm tư cô cũng chẳng nhàn rỗi.
Gia đình mới suốt ngày gà bay chó sủa.
Mấy hôm nay, bà cụ bắt con trai mình mua nhà cho cháu mình, lý do là, anh có con gái, đừng cho nó tiền, em trai anh có con trai, nhất định phải giúp đỡ hết mình.
Vợ chủ nhà đã đồng ý, nhưng yêu cầu giấy chủ quyền phải để người nhà mình đứng tên.
Bà cụ không đồng ý, yêu cầu cháu trai phải có được hoàn toàn.
Ông chủ nhà là một cơ trưởng hàng không dân dụng, sau khi hai vợ chồng bàn bạc thì đồng ý cho đứa cháu một căn nhà hai phòng nhỏ một phòng lớn.
Nhưng bà cụ vừa khóc vừa làm ầm, nhất định muốn ba phòng nhỏ hai phòng lớn.
Lúc này vợ chủ nhà mặc kệ.
Bầu không khí trong nhà cực kỳ áp lực, ngoại trừ ông cụ đã si khờ, mỗi người còn lại đều mang theo cơn bão áp thấp. Cho dù Vương Vượng Vượng đi vào phòng nào thì cũng như ngồi trên đống lửa. Tuy rằng cô thích giúp người khác, nhưng lần này thật sự không thể ra tay, bởi vì đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-quan-sat-chu-nha/2793356/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.