Hạo Thật khóc lóc nước mắt nước mũi tuôn trào, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu tội nghiệp, Chung Ý Thu mới vừa cởi bỏ dây thừng cho nó ra thì thằng bé lập tức ngừng khóc, tùy tiện lau nước mắt, rồi bắn tới giá nướng thịt như một viên đạn, cũng không sợ than lửa, mà nắm lên một miếng thịt thả vào trong miệng.
“Cậu nhìn xem!” Chu Luật Thư lanh tay lẹ mắt xách nó lên, “Bữa nay gan to không sợ trời không sợ đất, không trói nó lại thì sao mà được?”
Chung Ý Thu bất đắc dĩ, ôm Hạo Thật lên đùi mình, “Không được tới gần lửa, chú nướng xong sẽ cho con ăn.”
Hạo Thật nghe lời, hai cẳng chân vung vung, vui vẻ khoe khoang, “Mấy chú đều là người xấu! A Thu là người tốt!”
“Ầy! Tiểu hòa thượng! Cẩn thận chú cạo đầu mi đấy!” Dương Lâm Sâm hù dọa.
Hạo Thật không hề sợ hắn, “Chú là sói xám!”
Chung Ý Thu vội xin lỗi, “Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ……”
Hiệu trưởng Thẩm: “Con nít mới nói thật!”
Dương Lâm Sâm: “……”
Chú Nghĩa vội chuyển đề tài, hỏi: “Mấy đứa mua vé xe lửa chưa?”
Chung Ý Thu: “Tiêu Minh Dạ nói không ngồi xe lửa, lái xe đi.”
Chú Nghĩa: “Vậy cũng được, tiện hơn.”
Phương Khoản Đông không thích mùi khói, trốn ở sau lưng Chu Luật Thư, Chu Luật Thư nướng thịt, y chỉ lo ăn.
Chu Luật Thư xoay mặt hỏi, “Nếu không chúng ta cũng đi cùng họ đi?”
Phương Khoản Đông: “Đi sớm vậy làm gì? Hạo Viễn còn chưa nghỉ đông.”
“Đi chơi, đã lâu em cũng chưa ra cửa mà.”
“Lạnh quá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-o-nong-thon-cua-thay-giao-tieu-chung/990044/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.