Đôi mắt Lục Tử đỏ rực, có chút hung ác điên cuồng, ngày thường hắn toàn cười ha hả, nên dáng vẻ này đặc biệt khủng bố.
Chú Nghĩa sợ hắn nổi điên xúc động đi đánh nhau, giữ chặt cánh tay hắn nói: “Cháu đừng vội, tình hình thế nào rồi, có hỏi ra chỗ bọn họ ném đứa nhỏ ở đâu không?”
“Anh hai đi tìm Trịnh Hữu Quang, gã sợ quá bỏ trốn bị anh hai truy tìm, cháu gọi người đi kiếm đứa nhỏ trước, sợ chậm trễ……”
Trịnh Hữu Quang là anh rể, Chung Ý Thu không thể không nghĩ tới tình huống xấu nhất, trời lạnh tuyết rơi dày, trẻ con mới mấy tháng ném ở giữa nền trời tuyết, mỗi một giây trôi qua là đồng hồ đếm ngược sinh mạng của nó.
“Chúng ta mau phân công nhau đi tìm đi.” Chú Nghĩa nói xong liền chạy về trước.
Chung Ý Thu giữ chặt ông, “Chú Nghĩa đừng đi, chân chú không tiện, để bọn con đi tìm, chú về gọi điện thoại cho anh Phương bảo ảnh tới đây, trong thôn không có bác sĩ, tìm được đứa nhỏ rồi mới đưa lên bệnh viện huyện thì mất thời gian lắm.”
“Đúng đúng đúng, để chú đi gọi điện thoại!”
Viên Ngọc Nga sáng nay ra cửa mượn sữa, sau hai lần mang thai thân thể của cô bị tổn thương nặng nề, không đủ dinh dưỡng để có sữa cho đứa nhỏ bú, trong nhà từ khi biết đứa nhỏ mắc bệnh phải tốn rất nhiều tiền, còn không chắc sẽ trị dứt thì bọn họ liền từ bỏ, đến cả sữa bột cũng không mua, Viên Ngọc Nga hết cách chỉ có thể dày mặt vào thôn xin sữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-o-nong-thon-cua-thay-giao-tieu-chung/990036/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.