Buổi tối Tiêu Minh Dạ nấu một nồi thịt dê nóng hổi, Chung Ý Thu ăn ngấu nghiến, làn da trắng sứ ửng hồng, bị Lục Tử và Vương Văn Tuấn liên hợp trêu ghẹo.
Không biết là bởi vì thịt dê nóng người hay là bởi vì trời lạnh làm con người ta dễ dính người hay không mà tối đó Chung Ý Thu chủ động vỗ về Tiêu Minh Dạ, Tiêu Minh Dạ muốn hưởng thụ cảm giác này nhiều hơn một chút nên cắn chặt răng giả vờ rụt rè, kết quả là rụt rè chưa được một phút……
Đêm cuối thu rét lạnh, cộng với sự ấm áp trong căn phòng mà hai người họ làm không biết bao nhiêu lần, Tiêu Minh Dạ gần như phát điên, Chung Ý Thu cuối cùng nhịn không được rên khóc hắn cũng không bỏ qua, miệt mài cho đến hơn hai giờ sáng hắn mới chịu ngừng, lau người sạch sẽ cho cậu rồi mới đi ngủ.
Chung Ý Thu đã sớm không mở mắt nổi nữa, thân thể lại không thoải mái, ngủ rồi mà còn không ngừng lăn qua lộn lại, đụng tới chỗ đau thì nhíu mày mắng chửi người, Tiêu Minh Dạ ôm sát không cho cậu lộn xộn.
Hắn không dám ngủ say vì sợ Chung Ý Thu lăn lộn cả đêm ngủ không ngon, cho nên lúc bên ngoài có tiếng gọi là hắn tỉnh ngay, Tiêu Minh Dạ nghe ra là giọng của Lục Tử, buổi tối hắn ở đây dùng cơm nước xong mới về núi, đêm hôm khuya khoắt chạy lại đây chỉ sợ là đã xảy ra chuyện, nên hắn vội xoay người đi mở cửa.
Đêm khuya gió lạnh sắc lẻm như dao chém, mặt Lục Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-o-nong-thon-cua-thay-giao-tieu-chung/990031/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.