Chú Nghĩa tiễn hai vợ chồng Trịnh Tề Quân ra về, Chung Ý Thu còn đang ảo não vì câu nói sai vừa rồi, giải thích với Phương Khoản Đông thêm một lần nữa: “Anh Phương, vừa rồi em nhanh miệng quá, em không có ý đó đâu.”
Phương Khoản Đông: “Có ý gì?”
“Chính là không có ý bảo anh Chu mang Hạo Viễn đi chữa bệnh……”
“Anh biết, cậu đừng đặt ở trong lòng.”
Chung Ý Thu buồn bực, “Ai, em nên nhờ chú Nghĩa viết hộ một câu ‘Thận trọng từ lời nói đến việc làm’ để dán trên đầu giường mới được!”
“Dán ở đầu giường có ích lợi gì, dán ở trên trán mới được.” Phương Khoản Đông trêu.
“Dán cái gì lên trán vậy?” Hiệu trưởng Thẩm và chú Nghĩa cùng nhau tiến vào, theo sau còn có Dương Lâm Sâm.
Chung Ý Thu vội nói: “Không có gì không có gì……”
Dương Lâm Sâm là khách, nên chú Nghĩa vội vào nhà lấy lá trà và ấm trà ra pha trà.
Hiệu trưởng Thẩm ngăn lại, “Đừng phiền phức, cho anh ta uống nước là được.”
“Tôi muốn uống trà.” Dương Lâm Sâm u oán nói.
Chung Ý Thu: “……”
Nhóm tiểu hòa thượng lần đầu tiên thấy người mặc cảnh phục, đứng ở cửa phòng bếp tò mò nhìn chằm chằm.
Hạo Thật là đứa nhỏ không sợ trời không sợ đất, ngửa đầu lớn tiếng hỏi, “Chú là chú cảnh sát hả?”
Thính lực của nó có chướng ngại, cho rằng mọi người cũng giống với mình, cho nên nói chuyện vô cùng lớn tiếng, thanh âm ngọt ngào, giòn giã, nghe đặc biệt đáng yêu.
Dương Lâm Sâm bị đôi mắt tròn xoe đó đánh bại không khác gì đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-o-nong-thon-cua-thay-giao-tieu-chung/990022/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.