Chú Nghĩa và Tiêu Minh Dạ đã đoán ra là do gã trộm, chỉ là không có chứng cứ, lần trước đi ăn tiệc, thân thích trong gia tộc đều đi, mà người này lại thích khoe khoang, nghĩ thời gian dài như vậy, một cái đồng hồ sẽ không có người nhận ra nên mang lên, khi đi còn cố ý duỗi cánh tay, muốn cho người ta chú ý tới đồng hồ của gã.
Gã không ngờ chú Nghĩa nhận ra cái đồng hồ này, thật ra Chung Ý Thu ít khi mang nó lắm, nhưng năm ngoái lúc đưa chú Nghĩa đi chữa chân, sợ chậm trễ cho nên mỗi lần đi thì sẽ mang lên để xem thời gian. Khi nói chuyện phiếm chú Nghĩa có từng hỏi qua cái đồng hồ này, cậu nói là ba mẹ mua khi mới kết hôn, còn giới thiệu vết trầy xướt trên mặt đồng hồ là do lúc ba mẹ cãi nhau đã ném nó xuống, nên chú Nghĩa ghi nhớ.
Chú Nghĩa với người này được xem là họ hàng, nhưng gã là dân trộm cắp nên chú Nghĩa chướng mắt, huống hồ còn trộm đồ trên đầu mình, nên lúc về ông liền kể chuyện này cho Tiêu Minh Dạ nghe.
Tiêu Minh Dạ không nói cho Chung Ý Thu nghe, hắn rất bình tĩnh, đợi nửa tháng sau mới tìm được thời cơ.
Mùa hè thời tiết nóng, mọi người buổi tối đều thích ngủ ở bên ngoài, nhà này sát cạnh nhà kia, đa số mọi nhà không có sân riêng, nếu hắn tùy tiện đi, thì một khi kêu la lên, người một thôn lại đoàn kết, hắn rất khó trốn thoát.
Tiêu Minh Dạ hỏi thăm người này ở đâu trước, chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-o-nong-thon-cua-thay-giao-tieu-chung/990000/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.