Chương trước
Chương sau
Chờ Chung Ý Thu vào phòng thì Tiêu Minh Dạ đã tắm rửa xong, đang xem bản vẽ mà trưởng đoàn Lục cho, Lục gia ban chuyên tu sửa kiến trúc gỗ, đã làm qua vô số ngôi chùa và miếu rồi, mới mấy ngày là đã vẽ ra bản vẽ căn cứ theo theo yêu cầu của Chu Luật Thư.
Chung Ý Thu như bị ném mất hồn, ngơ ngơ ngác ngác tiến vào phòng, dọa Tiêu Minh Dạ hoảng hốt nên hắn vội hỏi, “Sao?”
Chung Ý Thu ngây ngốc nhìn hắn hơn một phút, rồi mới từ từ mở miệng, “Em cảm thấy hiệu trưởng Thẩm mới là tà giáo chân chính ……”
Tiêu Minh Dạ không thể hiểu được, “Khi dễ em à?”
“Không có, nhưng em muốn khóc……”
“Rốt cuộc là sao?” Tiêu Minh Dạ ôm cậu, khóe mắt có hơi hồng thật.
Chung Ý Thu đột nhiên như bị tiêm máu gà, duỗi hai bên tay kéo lấy lỗ tai của Tiêu Minh Dạ, kích động nói: “Thầy ấy nói đúng quá, mỗi một câu đều nói trúng tiếng lòng của em, trước kia em có quá nhiều ý tưởng, mà không biết nên làm như thế nào, thầy nói một câu mà đã đánh thức em rồi!”
Tiêu Minh Dạ bị dáng vẻ lúc ngẩn ngơ lúc kích động của cậu làm cho hồ đồ, nhưng miễn sao Chung Ý Thu vui vẻ là được.
Kéo hai tay cậu xuống, thúc giục nói, “Mau đi tắm rửa.”
Khi vừa trở về chỉ nghĩ ôm nói nhỏ Chung Ý Thu hoàn toàn thay đổi, đổi thành một lòng lấy sự nghiệp làm đầu thầy Tiểu Chung.
“Anh ngủ trước đi, tối nay em muốn viết phương án để ngày mai thảo luận với hiệu trưởng Thẩm.” Chung Ý Thu dọn ghế ngồi ở trước bàn viết, dáng vẻ viết bài thâu đêm.
Tiêu Minh Dạ không muốn, quay người ngồi ở trên bàn, cúi đầu đối mặt với Chung Ý Thu nói: “Ngày mai anh dọn lên núi ở rồi đó.”
Chung Ý Thu đang vội vàng mở bút máy thêm mực nước thì hơi bị lung lay bởi một câu của hắn, nghĩ thầm mình không thể vì sự nghiệp mà xem nhẹ người nhà được, nên cười dỗ dành nói, “Vậy anh mau đi ngủ đi, ngày mai cố gắng làm việc, anh hai lợi hại nhất!”
Tiêu Minh Dạ không bị dụ dỗ, lạnh giọng nói: “Ngủ.”
Trước kia chỉ cần hắn sầm mặt là Chung Ý Thu biết hắn đang khó chịu, sẽ dỗ dành ngay, nhưng hiện giờ trong lòng tràn đầy lý tưởng hào hùng, nên không rảnh lo tới cảm xúc của hắn, ừ ừ hai tiếng rồi nói: “Anh ngủ trước đi, chừng nào em viết xong thì sẽ lên giường ngủ mà, đã hẹn với hiệu trưởng Thẩm rồi, ngày mai mở họp đó.”
Nói xong cậu vỗ vỗ cái chân đang ngồi trên bàn của Tiêu Minh Dạ bảo hắn lấy ra, Tiêu Minh Dạ tắm rửa xong thì mặc quần đùi, hai cái đùi rắn chắc, cường tráng.
Vỗ vài cái mà không thấy xoay xuyển gì hết, Chung Ý Thu lấy giấy viết ra hết rồi nên giục hắn: “Mau đi…… A ——”
Tiêu Minh Dạ như là con báo vồ mồi, nắm lấy hai nách nhấc người cậu lên, đặt cậu lên vai như khiêng bao tải, Chung Ý Thu không đề phòng bị đánh lén, hét to một tiếng rồi mới nhớ ra hiệu trưởng Thẩm còn ở bên ngoài, nên vội vàng giơ nắm tay đấm lưng hắn, “Tiêu Minh Dạ, thả em xuống!”
Tiêu Minh Dạ vỗ hai cái lên mông cậu, vung bả vai ném cậu lên giường, Chung Ý Thu như con cá mắc cạn nhanh chóng bắn người lên, kết quả còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị Tiêu Minh Dạ ngăn lại, hung hăng liếm mút, dùng sức hút sâu ở vùng cổ cậu một chút, làm Chung Ý Thu cảm giác như bị hắn cắn đau, ra sức trốn tránh lại bị Tiêu Minh Dạ ép chặt.
“Anh điên rồi!” Chung Ý Thu hết cách nên nhéo lỗ tai hắn.
Tiêu Minh Dạ nắm lấy hai cổ tay của cậu lại, dùng sức ấn ở đỉnh đầu, dã man hôn môi cậu.
Hai người hôn miết càng ôm càng chặt, mồ hôi trên người thấm ướt chiếc chiếu dưới thân, giọng nói và thân thể Chung Ý Thu mềm nhũn, oán giận nói: “Anh nổi điên cái gì……”
Tiêu Minh Dạ ngậm lấy vành tai đầy thịt của cậu, đầu lưỡi liếm lấy liếm để, Chung Ý Thu chịu không nổi nhất là cái này, nỉ non không nói rõ.
“Ngày mai anh dọn đi rồi, Thu Nhi cho anh……”
Mỗi khi hắn sầm mặt hay tức giận muốn mắng người thì Chung Ý Thu đều không sợ, chỉ sợ người đàn ông mạnh mẽ này nói ngọt thôi, mặc kệ hắn nói gì thì cậu đều cam tâm tình nguyện đáp ứng.

Kết quả chính là ngày hôm sau lại nhức mỏi toàn thân, Tiêu Minh Dạ như một chiếc xe tăng nghiền nát cậu cả đêm.
Nói là dọn lên núi ở mà Tiêu Minh Dạ không mang gì hết, đồ dùng tẩy rửa đều là mua một bộ mới, để lại bộ đồ cũ ở ký túc để lúc về có đồ mà dùng.
“Hôm nay khởi công luôn à? Công nhân còn chưa có mà.” Chung Ý Thu vừa mặc áo vừa hỏi hắn.
Tiêu Minh Dạ: “Ngày mai khởi công, hôm nay dọn dẹp phòng ở ở trên đó trước.”
Chung Ý Thu lo lắng nói, “Công nhân làm sao bây giờ? Công trình lớn như vậy chắc là đội công nhân không đủ đâu, có cần thông báo toàn thôn không, hiện tại nông nhàn, thôn dân hẳn là đều muốn đi làm thêm.”
“Kkhông cần lo, sẽ có người.” Tiêu Minh Dạ nói rất nhẹ nhàng.
“Rốt cuộc anh có chủ ý gì hả?”
Tiêu Minh Dạ lại cao thâm khó đoán cười cười không nói lời nào.
“Anh hai mau nói cho em biết đi mà!” Chung Ý Thu thít chặt cổ hắn từ phía sau.
Tiêu Minh Dạ giơ tay kéo cậu tới trước người mình, cẩn thận nói kế hoạch.
Hắn quá hiểu tâm tư của những người ở đây, nếu chủ động mời chào thì nhất định sẽ có người không tin tưởng, hơn nữa lại do Tiêu Minh Dạ quản lý công trình, các thôn dân đều có chút sợ hắn, càng không muốn đến làm việc cho hắn, còn nếu có, thì chắc chắc sẽ kì kèo chuyện tiền công, mặc kệ anh trả bao nhiêu thì bọn họ đều ngại nó thấp.
Cho nên hắn và Chu Luật Thư cùng ra một chủ ý, trước tiên mời nhóm công nhân ở bên ngoài về làm trước, sau đó làm Lục Tử và Viên Lão Hổ rải tin tức, rêu rao đãi ngộ và tiền lương, gợi lên hứng thú của thôn dân. Dân lao động chính của mùa này đang nhàn rỗi, có cơ hội kiếm tiền đương nhiên sẽ muốn đi, đến lúc đó bọn họ sẽ tự động tới hỏi thăm thôi.
Những người này là vậy đó, anh mời họ, thì họ sẽ cảm thấy anh đang tính kế, còn họ cầu anh, thì anh nói sao họ cũng sẽ đồng ý.
Chung Ý Thu nghẹn họng nhìn trân trối, việc nhỏ tí xíu mà phải đi vòng vòng, cậu hỏi: “Vậy công nhân mời ở ngoài tới rồi sao?”
“Ừ, ngày mai họ tới.” Tiêu Minh Dạ nói.
Hôm nay không có chuyện gì quan trọng, Tiêu Minh Dạ bận rộn cả một buổi sáng, ăn cơm trưa xong liền dẫn Lục Tử lên bệnh viện ở trên huyện khám răng, nếu là trước kia thì Lục Tử tuyệt đối sẽ rối rắm từ chối, cái răng bị rớt kia cần phải trồng răng giả, chắc chắn sẽ không thoải mái, với lại hắn tiếc tiền, nói gãy răng đâu có ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe đâu, nên không đáng.
Hôm nay hắn lại vô cùng sảng khoái, tới bệnh viện vừa nghe là trồng răng mới, tâm tình còn khá tốt, ôm Tiêu Minh Dạ cảm khái —— tuy anh hai đã có Thu Nhi, mà vẫn nhớ tới mình nha!
Chung Ý Thu và hiệu trưởng Thẩm đã đạt cùng nhận thức, nhưng không bao lâu sẽ phải nghỉ hè, chỉ có thể chờ đến học kỳ sau để thực thi, giáo viên mới cũng sang học kỳ sau mới tới.
Bây giờ cậu nhìn hiệu trưởng Thẩm đầy sùng bái, như là trải qua sương mù nhìn thấy ánh sáng, tất cả đều có phương hướng và chỉ dẫn.
Hiệu trưởng Thẩm nói là làm, ngày hôm sau liền đem tiền tới, nhờ chú Nghĩa liên hệ người mua gạch và xi măng, liên hệ với đội kiến trúc, vừa nghỉ hè là bắt đầu sửa chữa lại phòng học, thuận tiện sửa luôn sân thể dục, còn muốn dựng thêm một đài chủ tịch nữa, để sau này làm hoạt động.
Sau khi khấu trừ phí sửa chữa xong, thì đem tiền dư mua thêm dụng cụ tập thể dục, còn phải trang trí lại văn phòng đội nữa, làm cho nó xinh đẹp như nhà giữ trẻ.
Hắn còn quyên tặng một rương sách mà mình mang tới cho thư viện nữa, Chung Ý Thu ngổn ngang trăm mối cảm xúc, đã cảm động lại đau lòng thay hắn, bởi vì sách của hắn quý giá lắm, có vài quyển là giáo dục tâm lý học chuyên sâu, phải học chuyên ngành mới mua được đó.
“Không sao, càng nhiều người đọc thì chúng mới có giá trị.” Thẩm Tân Kiều ngược lại còn an ủi cậu nữa.
“Cảm ơn hiệu trưởng Thẩm, thầy thật tốt quá!” Chung Ý Thu thành khẩn nói lời cảm ơn, nói xong còn có chút xấu hổ.
Thẩm Tân Kiều bất đắc dĩ lắc đầu cười, “Sau này không ở trường thì cứ gọi tôi là anh Kiều đi.”

Chung Ý Thu còn tưởng Tiêu Minh Dạ nói mời công nhân ở nơi khác đến là mời người xa lạ, ai ngờ dẫn người tới là Cao Tiểu Bao.
“Anh về hồi nào vậy?” Chung Ý Thu vừa thấy gã là nói năng lộn xộn luôn.
“Sao? Nhớ anh trai không?” Cao Tiểu Bao cạo đầu trọc, đầu tròn như quả trứng kho, cười trêu cậu.
Tiêu Minh Dạ ngẩng đầu liếc gã một cái, kéo Chung Ý Thu ra sau nửa bước.
Cao Tiểu Bao thấy dáng vẻ bao che gà con của hắn thì cười nhạo một tiếng, “Về được nửa tháng rồi, có chút việc nên không lại đây.”
Chung Ý Thu nhìn chằm chằm cái đầu kia cả nửa ngày, do dự hỏi, “Anh vào trỏng rồi hả?”
Phụt.
Bảy, tám công nhân đi theo bật cười ha hả.
Cao Tiểu Bao tái mặt, ngón tay đang cầm điếu thuốc búng cậu một cái, nhưng Tiêu Minh Dạ đã kéo Chung Ý Thu ra sau người, gã có giận đến mấy thì cũng không làm được gì.
Chung Ý Thu ý thức mình đã nói sai nên giải thích: “Xin lỗi, tôi thấy anh cạo đầu trọc……”
“Tôi sợ nóng được chưa!” Cao Tiểu Bao buồn bực nói.
Quả nhiên như dự đoán của bọn họ, nhóm công nhân này vừa lên núi, công trình gióng trống khua chiêng khởi công, người trong thôn chậm rãi nghe được tin tức, thì biết những người này không chỉ có nhiều tiền công, thức ăn ngon, mà còn được ăn thịt, bánh bao, hoành thánh, còn có cả bia để uống……
Người trong thôn bắt đầu lục tục tìm Lục Tử và Viên Lão Hổ, bọn họ muốn lên núi làm việc mà không dám trực tiếp đi tìm Tiêu Minh Dạ, mà muốn thông qua người giới thiệu.
Bọn Lục Tử chờ chính là kết quả này, lại không dám biểu hiện ra dáng vẻ quá tích cực, chỉ là đồng ý bảo sẽ đi nói với anh hai Tiêu giùm, có thể thành hay không thì chưa biết.
Đương nhiên cuối cùng đa số vẫn là thành, trừ phi những người đó ham ăn, biếng làm hoặc là tay chân không sạch sẽ thôi.
Không chỉ có Viên gia trang, mà dân lao động chung quanh thôn trang cũng tới rất nhiều, Chu Luật Thư muốn hoàn công sớm, tốt nhất tới mùa thu là mở miếu, cho nên chỉ cần nguyện ý tới làm việc, thì cơ bản đều nhận lấy.
Vốn dĩ tất cả mọi việc đều đi theo kế hoạch, không ngờ ngã rẻ lại bất ngờ xảy ra ở trên người Tiêu Minh Dạ.
Vương Quế Chi nổi giận đùng đùng lên núi khóc lóc. Dựa theo trước kia bà chắc chắn sẽ ở nơi đông người lăn lộn mắng chửi Tiêu Minh Dạ, nhưng trải qua chuyện lần trước đi bệnh viện, bà ẩn ẩn có chút sợ đứa con trai này, cảm thấy hắn không hề để ý tới mình, chỉ sợ quậy thêm lần này nữa thì hắn sẽ bỏ mặc bà luôn.
Bà giận bởi hai điều, một là bởi vì Viên Bảo Xương làm việc ở công trường, Tiêu Minh Dạ trả tiền công cho anh mình bằng với những người khác, không hề bận tâm đến tình nghĩa anh em. Hai là vì không cho bà lên công trình nấu cơm, đội kiến trúc tự mang theo hai người đầu bếp, sau đó tuyển thêm nhiều công nhân nên không đủ nhân lực, lại tìm thêm hai người phụ nữ khác ở trong thôn tới phụ, nhân viên là Tiêu Minh Dạ quyết định, làm cơm cho nhiều người không phải là chuyện đơn giản gì, tuổi không được lớn, người hắn tìm đều là hơn ba mươi tuổi.
Vương Quế Chi vừa nghe nói hắn giao chuyện tốt này cho người khác mà không cho mẹ mình, cộng với người khác mồm năm miệng mười khuyến khích, càng nghĩ càng giận, trực tiếp vọt lên trên núi.
Chung Ý Thu đêm trước ở lại với Tiêu Minh Dạ, sắp thi cuối kỳ rồi, chủ nhật cũng không nghỉ, đường lên núi lại xa, nên 6 giờ cậu đã rời giường.
Nhóm công nhân đang ăn cơm sáng, Tiêu Minh Dạ múc một chén cháo trắng và hai cái bánh bao lớn cho cậu, mới vừa đặt ở trên bàn nhỏ, thì Vương Quế Chi đã tới rồi.
“Mẹ anh tới!” Chung Ý Thu đối mặt với đường xuống núi, thấy bà lại đây thì vội nhỏ giọng nhắc nhở Tiêu Minh Dạ.
Tiêu Minh Dạ quay đầu lại nhìn nhìn, không đợi Vương Quế Chi mở miệng, đã nói trước: “Nếu bà còn muốn trông cậy vào tôi nuôi dưỡng tuổi già, thì thành thành thật thật về đi.”
Mặt hắn không hiện ra cảm xúc gì, đôi mắt cũng hoàn toàn không ở trên người bà, càng như là đang nhìn ánh mặt trời nơi xa xa, giọng nói cũng không có cố tình uy hiếp, mà lại dọa Vương Quế Chi lập tức dừng bước, ngậm miệng lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.