124. Giúp đỡ lẫn nhau
Tuy đoán ra nguyên nhân Trịnh Lệ Lệ không đi học, nhưng họ không nghĩ tới nó nghiêm trọng đến mức con bé trực tiếp thôi học luôn! Chung Ý Thu nhìn chú Nghĩa, lý do này vừa đáng giận vừa buồn cười, người bình thường thật sự không thể nào lý giải nổi.
Chung Ý Thu hỏi: “Trịnh Lệ Lệ thì sao? Con bé có muốn đi học không?”
“Không biết, hôm nay không thấy con bé đâu…… Mẹ nó nói nó tới nhà bà ngoại rồi.” Lý Hoành Phi đói quá mức, vừa lùa cơm vừa nói.
Chú Nghĩa nghiêm túc hẳn lên, “Đây là chuyện lớn, phải báo với hiệu trưởng Trịnh. Ngàn vạn lần không thể để nhà Trịnh Lệ Lệ làm tiên phong, bằng không mấy phụ huynh khác sẽ học theo, dẫn tới càng ngày sẽ càng có nhiều học sinh thôi học.”
“Dạ, lát nữa tới trường cháu sẽ báo, hiệu trưởng cùng thôn với nhà con bé, dễ nói chuyện hơn.” Lý Hoành Phi nói, rồi nhớ tới một chuyện khác, khinh thường nói, “Cháu thấy nhà con bé treo hình như thần tượng vậy, có chút giống chúa Jesus, còn lấy mảnh vải đỏ che lại nữa, không Ta không Tây! Cháu đoán cha của Trịnh Lệ Lệ là một trong những nhóm trưởng hội giáo này đó!”
Từ khi bắt đầu biết hội giáo này đã đứt quãng hơn nửa năm, Chung Ý Thu vốn không để ý, vì nó không gây chuyện cũng không làm trái pháp luật, dân chúng thích thì tin thôi. Không ngờ là trong một khoảng thời gian ngắn ngủn mà nó đã phát triển nhiệt liệt đến mức không cho trẻ nhỏ đi học luôn, đây là lý luận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-o-nong-thon-cua-thay-giao-tieu-chung/989953/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.