Tiêu Minh Dạ và Lục Tử ra xe cõng chú Nghĩa vào, Chung Ý Thu đi theo bác sĩ giải thích tình hình của chú, Phương Khoản Đông đi đến giá áo gỡ xuống áo blouse trắng rồi mặc vào, y mặc một cái áo lông vàng tay dài ở ngoài và chiếc áo sơ mi ở trong, vóc người không thua kém Chung Ý Thu là bao, nhưng mảnh khảnh hơn một chút. Chung Ý Thu nghĩ là hai người xêm xêm tuổi với nhau, cùng lắm thì lớn hơn vài tuổi thôi, cho nên có chút bán tín bán nghi, cậu hình dung bác sĩ Trung Y sẽ là một ông lão râu tóc bạc phơ như số đông, còn mấy người trẻ tuổi anh tuấn, tao nhã thì không đáng tin cậy cho lắm.
Tiêu Minh Dạ cõng chú Nghĩa vào trong, Phương Khoản Đông chỉ ngón tay vào bên giường, y không nói hai lời đi qua nhấc quần chú Nghĩa lên xem chân.
“Anh là thầy Trung Y thật à? Trẻ ghê!” Lục Tử không biết nói dối.
Cuối cùng cũng có người hỏi câu mà mọi người đang thắc mắc, đến cả chú Nghĩa cũng mở to mắt nhìn bác sĩ chằm chằm, có thể là bị hỏi nhiều hoặc là người ta không thấy câu hỏi này vô nghĩa, vị bác sĩ này làm như không nghe thấy, ánh mắt cũng không lay động.
Phương Khoản Đông nghiêm túc kiểm tra rồi hỏi chú Nghĩa một vài câu, chưa đến mười phút thì đứng thẳng dậy, phán: “Trị được.”
.….
Chung Ý Thu không biết là nên kinh ngạc vui mừng hay là nên hoài nghi nữa, bệnh viện trên huyện còn chưa dám đảm bảo mà người này mới hỏi vài câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-o-nong-thon-cua-thay-giao-tieu-chung/989879/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.