Chung Ý Thu vẫn luôn cẩn thận nghe đối thoại giữa chú Nghĩa và Viên Bảo Xương, thầm mừng vì chú Nghĩa nói chuyện giúp Tiêu Minh Dạ, cũng như đồng tình với sự xấu hổ của Viên Bảo Xương, dù sao anh ấy cũng chỉ là đứa con hiếu thuận đáng thương mà thôi.
Không nghĩ tới Viên Ngọc Lan ngồi yên lặng bên cạnh đột nhiên nói ra câu đó, làm cậu ngẩng đầu nhìn cô ngay.
Chú Nghĩa cũng không nghĩ tới, ngày thường Viên Ngọc Lan rất ít khi ra cửa, ít khi nào nói chuyện với trưởng bối, nhiều nhất là gặp mặt chào hỏi một cái, vậy mà hôm nay lại bạo dạn đến thế, không biết là do nguyên nhân gì.
Chú điều chỉnh ngữ khí, ôn hòa hỏi, “Cháu nói không đúng chỗ nào?”
“Anh ấy là người trong nhà, tuy rằng không phải là con trai ruột, nhưng dầu sao cha cũng đã nuôi dưỡng anh ấy một thời gian, hiện giờ cha bị bệnh, thì phận làm con bọn con phải cùng nhau gánh vác chứ,” Viên Ngọc Lan nói xong câu kia cũng có chút e thẹn, mọi người đều chuyển ánh mắt lên người cô, làm cô mắc cỡ không tự giác đề cao âm giọng.
Cô nói cũng có lý đó, nhưng Chung Ý Thu lại nghe rất chói tai, cái gì mà nuôi dưỡng một thời gian? Nếu không phải Tiêu Minh Dạ xương cứng, thì đã sớm đói chết hoặc là bị đánh chết rồi, cho dù là chó thả hoang thì cũng không biết lớn lên sẽ thành dạng gì.
Từ nhận thức tới nay, cậu vẫn luôn cảm thấy Viên Ngọc Lan hào phóng văn nhã, tuy hai anh em không ưa gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-o-nong-thon-cua-thay-giao-tieu-chung/989859/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.