Chương trước
Chương sau
Mỗi lớp có hai tiết thể dục, mỗi ngày Tiêu Minh Dạ dạy một lớp vào buổi sáng và một lớp vào buổi chiều.
Lục tục bắt đầu thu hoạch mùa vụ, lên lớp xong hắn chạy về giúp Viên Bảo Xương làm việc, có đôi khi làm muộn thì ở nhà ăn cơm luôn, đến khi trở về thì mọi người đã ngủ mất rồi.
Chỉ có lúc ăn sáng hay gặp Chung Ý Thu ở văn phòng, nhưng hắn nhìn ra được cậu nhóc này dạo gần đây không thích hợp cho lắm.
Chuyện của học sinh đã được giải quyết, việc đi học nghe nói cũng rất thuận lợi, học sinh về nhà đều khen thầy giáo mới tới tốt như thế nào mà.
Đến cả khi hắn về nhà làm việc, đều gặp được vài vị phụ huynh hỏi hắn ở chung với thầy giáo mới ra sao, mấy đứa nhỏ khen thầy Chung nhiều quá, cho nên bọn họ bảo hắn dắt thầy Chung về thôn chơi.
Lẽ ra mọi chuyện xảy ra tốt đẹp thì phải vui vẻ mới đúng chứ, nhưng Chung Ý Thu lại không có.
Tuy không nhìn ra có gì khác biệt với ngày thường, vẫn đi dạy, hết tiết thì về giúp chú Nghĩa làm việc, nhưng đôi mắt lúc nào cũng hiếu kì lại không có thần thái.
Chẳng lẽ là mấy ngày hôm trước gọi điện thoại về nhà đã xảy ra chuyện gì sao?
Chiều hôm nay kết thúc công việc sớm, trời vẫn chưa tối mà Tiêu Minh Dạ đã dọn dẹp xong rồi, khi đi ngang qua ruộng bắp, từ xa đã thấy Chung Ý Thu và chú Nghĩa đang ngồi nghỉ ở bên núi bắp vừa thu hoạch.
Chung Ý Thu ngồi xổm đeo một cái sọt to, bắp đựng đầy trong sọt, chỉ lộ ra đỉnh đầu màu đen nho nhỏ, chú Nghĩa khom lưng ở phía sau chuẩn bị nâng sọt lên, đỡ cậu dậy.
Tiêu Minh Dạ đi nhanh qua đó, bắt lấy bả vai của Chung Ý Thu, “Để tôi.”
Chung Ý Thu nhìn hắn không đứng dậy, đầu nghiêng sang bên cạnh, “Anh đi giúp chú Nghĩa đi.”
Nói xong liền hít sâu vào một hơi muốn đứng dậy, Tiêu Minh Dạ vội nâng sọt từ phía sau, nhìn cậu tập tễnh đứng vững, vòng eo gầy chịu lực cong vòng, khiến cho cần cổ thon dài chúi về phía trước.
“Không cho làm việc một hai phải làm!” Chú Nghĩa đau lòng cảm thán.
Ba người mất hai lượt đi mới chuyển hết đống bắp về sân.
Buổi tối còn phải lột lớp lá ở bên ngoài ra, hai trái bắp cột lại thành một nhóm, treo ở trên tường hoặc là móc trên dây phơi cho khô, sau đó lấy xuống rồi để xoa lấy hạt.
Chung Ý Thu chưa từng nghĩ tới làm nông lại vất vả đến như vậy, chỉ là bán bắp thôi mà phải qua bốn đến năm công đoạn mới được xem là hoàn thành.
Trồng trọt vất vả quá!
Chú Nghĩa nấu cơm với Tiêu Minh Dạ, cậu nương vào ánh chiều tà mà kéo cổ áo ra soi gương, nơi bả vai đã hằn hai vệt đỏ ửng, bên trái bị xướt chảy máu một chút.
Mùa hè không thiếu rau dưa, ớt xanh lại đang vào mùa, mỗi đêm đều xào một chén nhỏ mà còn chưa đuổi kịp tốc độ sinh trưởng của nó.
Bữa tối ở nông thôn tương đối đơn giản, một đĩa đồ ăn là đủ rồi, có gia đình còn đối phó bằng cách trụng mì ăn kèm với dưa muối là xong.
Từ lúc biết cậu không thích ớt xanh, Tiêu Minh Dạ nấu cơm sẽ xào thêm một món khác, có khi là đậu que, mướp hương hoặc là cải thìa.
Vương Văn Tuấn chờ tới giờ cơm mới chịu về, trên tay lái treo một bao cá sống vẫn đang tung tăng nhảy nhót.
Thấy Chung Ý Thu ở trong sân cũng không chào hỏi, tự mình xách một chậu nước rồi thả cá vào, nhìn hai phút không thấy thú vị thì lại đi trêu chọc Chung Ý Thu, “Lại ra ruộng làm việc ha! Còn cảm giác mới mẻ không?”
Chung Ý Thu thật sự rất ghét cách nói chuyện của y, lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ đã gần một tháng, y vẫn luôn dùng giọng điệu đó nói chuyện với cậu, mà cậu thì chưa từng động chạm gì đến y cả.
Nếu là trước đây, thì cậu sẽ đôi co một hai câu, nhưng từ sau khi nghe thấy Lão Cao và Viên Vinh Cử ở sau lưng nói xấu mình, thì cậu không dám tùy tiện trò chuyện với ai nữa, sợ gây thêm chuyện kéo theo phiền phức cho mình.
Thấy cậu không phản ứng, cũng không thèm nhìn mình một cái, làm Vương Văn Tuấn cảm thấy không thú vị, hừ cười một tiếng rồi vào nhà.
Cơm vẫn chưa nấu xong, Chung Ý Thu dọn ghế ra đằng trước xé bắp, mới vừa ngồi xuống, nhìn thấy một cô gái đang tiến vào từ cửa chính, trong tay còn một cái giỏ tre.
Cậu nhận ra đây là cô gái ở bên cạnh Tiêu Minh Dạ lần trước, không biết có quan hệ gì nữa.
“Cô tìm Tiêu Minh Dạ sao? Anh ấy đang nấu cơm.” Chung Ý Thu đứng lên nói.
“Vâng,” cô trả lời, thẹn thùng cười cười nói, “Anh là thầy Chung đúng không?”
Chung Ý Thu còn chưa trả lời, Tiêu Minh Dạ nghe thấy giọng nói đã ra tới, “Làm gì?”
“Mẹ hấp bánh bao, bảo em đem tới cho mọi người,” cô mặc một chiếc đầm màu xanh nhạt dài tới đầu gối, dưới ánh đèn mờ ảo hắt ra từ phòng bếp càng nhu thuận, đáng yêu.
Tiêu Minh Dạ sửng sốt một lát rồi mới nhận lấy cái giỏ, bảy, tám cái bánh bao to bằng bàn tay vẫn còn ấm.
Chung Ý Thu đoán cô hẳn là em gái của Tiêu Minh Dạ, em gái cùng mẹ khác cha Viên Ngọc Lan.
Hai người giống nhau ở chiếc mũi cao, chỉ là Tiêu Minh Dạ có vẻ kiên nghị, còn cô thì sắc sảo.
“Anh cả nói ngày mai không đi hái bắp mà đi rải thuốc, bảo anh mai nghỉ.” Viên Ngọc Lan không cầm đồ trong tay có chút mất tự nhiên, kéo kéo làn váy.
“Biết rồi.” Tiêu Minh Dạ nhàn nhạt trả lời em gái.
.….
Im lặng cả một phút, hai anh em không nói lời nào. Chung Ý Thu thật sự chịu không nổi nữa, tìm chủ đề hỏi, “Bánh bao có nhân gì vậy?”
Tiêu Minh Dạ cầm một cái cho cậu, cậu vội xua tay ý bảo tay dơ, trong lòng thì điên cuồng gào thét, tôi không có ý muốn ăn mà anh hai! Tôi chỉ muốn đánh bay cái không khí ngượng ngùng này thôi hà!
“Nhân thịt với củ sen, ngày hôm qua đào được ngó sen.” Viên Ngọc Lan cười trả lời.
Chung Ý Thu lập tức bị gợi lên lòng hiếu kỳ, “Bây giờ đào được ngó sen rồi sao? Còn lá sen và đài sen thì sao?”
Viên Ngọc Lan mỉm cười, “Đương nhiên có thể, ở sau thôn có nhiều người đào lắm, anh có thể đi xem.”
Chung Ý Thu cảm thấy mình lại làm trò cười cho thiên hạ, nên ngượng ngùng cười cười.

“Đài sen còn nhiều lắm, bảo anh hai tôi đưa anh đi.” Viên Ngọc Lan ngược lại bị nụ cười của cậu làm cho đỏ mặt, nhỏ giọng nói.
Tiêu Minh Dạ ý vị thâm trường nhìn cô, Viên Ngọc Lan chưa từng gọi tên hắn, cần gì cũng gọi là này hoặc ê, càng đừng nói là anh hai.
“Trời tối rồi, về sớm đi.” Tiêu Minh Dạ nói xong, thì xoay người chuẩn bị về phòng bếp.
Chung Ý Thu: “…… Cô tự về…… Được chứ?”
“Không cần, tôi tự về.” Viên Ngọc Lan có chút tinh nghịch thêm vào, “Gan tôi rất lớn!”
Chung Ý Thu đưa cô tới cửa, nhìn cô xoay người duyên dáng yêu kiều vẫy tay với mình dưới cổng ánh trăng, rồi cũng xoay người vào nhà luôn.
Ăn cơm xong đã hơn 9 giờ tối, Tiêu Minh Dạ gọi cậu ra sông tắm rửa.
Trên đường cậu khống chế không được hỏi, “Sao anh không đưa em gái về nhà, con gái đi một mình trong đêm không tốt lắm đâu.”
“Sao cậu không đi?” Tiêu Minh Dạ hỏi.
Chung Ý Thu: “…… Vì sao lại là tôi?! Em gái anh mà, anh không tiễn thì mắc mớ gì tới tôi!”
Tiêu Minh Dạ chỉ cười không nói.
Chung Ý Thu không nắm được logic của người này, chắc là sóng não không cùng tần số ha?
“Nhớ nhà sao?” Tiêu Minh Dạ đột nhiên hỏi.
Chung Ý Thu kinh ngạc, sao lại đột nhiên hỏi cái này vậy trời?
“Vương Văn Tuấn khi dễ cậu à?” Tiêu Minh Dạ không đợi cậu trả lời mà hỏi tiếp luôn.
“Không có,” cậu nhớ tới Vương Văn Tuấn và thái độ của mọi người, có chút mất mát lắc đầu.
Tắm rửa xong ngồi ở trên cỏ hóng gió, mát mẻ thoải mái, nên Chung Ý Thu hơi hơi nhắm hai mắt.
Rất ít khi cậu ở trần như lúc này, làn da trơn bóng, trắng trẻo nổi bật dưới ánh trăng, vết máu bầm nổi bật trên vai càng thêm dọa người.
Tiêu Minh Dạ dời tầm mắt, cào cào túi quần của mình, không có gì hết, mới nhớ ra mình không mang theo thuốc lá.
Ngày thường hắn không hút thuốc lá, không hiểu vì sao lúc này lại lên cơn ghiền muốn hút một điếu.
“Anh sẽ kể chuyện của tôi cho người khác nghe chứ?” Chung Ý Thu quay đầu nhìn hắn.
“Chuyện gì?” Tiêu Minh Dạ thuận miệng hỏi, nói xong liền nhớ tới chuyện cậu kể mình bị trường đuổi học.
Tiêu Minh Dạ thấy cậu hỏi mình một câu như là vô tình nhưng cũng rất thành khẩn, đôi môi đỏ hồng hơi bặm lại, như là trẻ nhỏ cố gắng kiên cường không để mình bật khóc.
Tiêu Minh Dạ không khỏi cào cào túi quần tìm thuốc lá.
“Không đâu,” hắn trả lời.
Câu trả lời mang theo sự lười biếng như ngày thường, nhưng Chung Ý Thu nghe ra sự trịnh trọng trong giọng nói của hắn, làm người khác tin rằng lời nói đó đáng giá ngàn vàng.
“Cậu nghe ai nói gì à?” Tiêu Minh Dạ cười hỏi lại, giống như đang khẳng định vậy.
Đầu óc của Chung Ý Thu vĩnh viễn không theo kịp tốc độ của miệng, “Anh hai anh lợi hại thật đó!”
Tiêu Minh Dạ vừa muốn cười vừa muốn đánh yêu cậu, nhưng vẫn cắn chặt răng không động thủ.
Chung Ý Thu nghiêng đầu nhìn hắn, hắn thở mạnh như không có biện pháp gì, thế mà cậu lại không lương tâm cười rộ lên.
“Lúc tôi vừa tới đây, chủ nhiệm Viên, chú Nghĩa, lẫn hiệu trưởng Trịnh đều nói với tôi rằng giành giựt tôi không dễ dàng gì, nên rất hoan nghênh tôi tới nơi này,” Chung Ý Thu cười đủ rồi, tâm cũng rộng mở.
“Tôi cho rằng mọi người ai cũng nghĩ thế, cho nên tôi quyết tâm làm việc hết sức mình, không cô phụ kỳ vọng của mọi người,” nhìn mặt nước lăn tăn trước mặt, cậu chậm rãi nói, “Là tôi quá ngây thơ rồi, nơi này không cần tôi.”
Nói xong im lặng nửa phút lại quay đầu nhìn Tiêu Minh Dạ, “Tôi chỉ không hiểu vì sao?”
“Không cần để ý người khác nói gì hết.” Tiêu Minh Dạ nhìn chằm chằm cậu rồi trả lời.
Chung Ý Thu im lặng, vô số lần cậu tự dặn bản thân đừng để tâm, nhưng mà không làm được.
“Vì sao cậu tới đây?” Tiêu Minh Dạ hỏi.
Chung Ý Thu thở dài, “Anh sẽ tin tôi sao? Tôi không có chỗ để đi, để được phân bổ tới đây là một chuyện khó khăn vô cùng.”
“Cậu không thích làm giáo viên à?” Hắn lại hỏi.
“Không thích.” Chung Ý Thu đáp, nghĩ nghĩ lại thêm vào một câu, “Nhưng cũng không ghét.”
“Nói là không có chỗ để đi là sao, cậu có thể lựa chọn nơi mình muốn đi mà, cậu đang trốn tránh điều gì?” Hắn hỏi tiếp.
Chung Ý Thu không nói chuyện nữa, bởi vì cậu không biết.
Tiêu Minh Dạ đứng lên, duỗi tay kéo cậu.
Hai người im lặng trở về, khi đi ngang qua vườn dưa hấu, Tiêu Minh Dạ đi vào hái được một quả lớn nhất, đưa cho Chung Ý Thu ôm.
Chung Ý Thu: “Vì sao anh không ôm?”
Tiêu Minh Dạ: “Cho cậu rèn luyện.”
Chung Ý Thu: “……”
Chung Ý Thu buồn bực không để ý tới người đang nhàn nhã tản bộ ở sau lưng, ôm quả dưa hấu nặng trịch đi ở phía trước, tới cửa rồi không còn tay để mở, trừng mắt gọi hắn, “Nhanh lên!”
Tiêu Minh Dạ chậm rì rì lại đây, vai trần, đong đưa thân thể rắn chắc, giống như một võ sĩ không có trận chiến, vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây nữa.
Tới trước hàng rào gỗ, hắn duỗi tay mở cái khóa, rồi nghiêng người đi vào trước. Chung Ý Thu muốn đá chân ngăn hắn lại, lửa giận bùng bùng, vậy mà Tiêu Minh Dạ đóng cửa gỗ lại ngay.
Chung Ý Thu: “!”
Cửa cao tới mũi Chung Ý Thu, chặn cả nửa khuôn mặt, lộ ra chiếc mũi cao ráo và khuôn mặt anh tuấn.
Tiêu Minh Dạ đứng ở phía đối diện, cánh cửa vừa vặn cao tới cằm của hắn, hắn chớp chớp mắt, cúi đầu chậm rãi nói, “Không cần mọi người hoan nghênh, người coi trọng và học sinh hoan nghênh cậu là đủ rồi.”
Thân thể hai người cách nhau qua cánh cửa gỗ, Chung Ý Thu có thể ngửi được mùi xà phòng thơm tho trên người hắn, mùi bạc hà dễ khiến người khác thanh tỉnh, cũng dễ làm người ta mê đắm.
“Anh hoan nghênh sao?”
“Đương nhiên.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.