Ngữ khí Tô Minh Triết mang theo một tia châm chọc: "Tam thiếu thật là thần thông quản đại. Nói như vậy là ngươi đã biết, chuyện vừa xảy ra nửa giờ trước ở khách sạn Kim Môn."
Vừa rồi rõ ràng Diệp Sở cũng không nói gì, Lục Hoài vậy mà đã biết Tô Minh Triết muốn tìm hắn.
Chuyện hôm nay, vì sao Lục Hoài lại biết nhanh như vậy?
Lục Hoài không phủ nhận: "Thật sự là ta có phái người bảo vệ Diệp Sở."
Lục Hoài đưa cho Diệp Sở nhóm ám vệ kia hành tung cực kỳ bí ẩn, người khác sẽ không phát hiện sự tồn tại của họ.
Huống chi, lúc ấy Tô Minh Triết đang ở trong hiểm cảnh, lại thêm bảo vệ Diệp Sở, làm sao có thể phân thân mà suy nghĩ.
Tô Minh Triết nheo mắt: "Tam thiếu đã sớm đã biết Diệp Sở biết dùng súng, sao ngươi biết được?"
Việc hắn tức giận, Diệp Sở biết dùng súng, Lục Hoài vậy mà biết sớm hơn hắn.
Lục Hoài cười: "Bởi vì thương pháp của nàng là do ta dạy."
Tô Minh Triết nâng cao giọng: "Ngươi dạy thế nào chứ?"
Tuy hắn hiểu rõ tính tình của Lục Hoài, nhưng vẫn còn lòng cảnh giác. Ai biết được Lục Hoài có lén lút tiếp xúc thân mật với nàng hay không chứ?
Ngữ khí Lục Hoài đạm nhiên: "Bắn súng thôi, ngươi nghĩ ta dạy thế nào?"
Tô Minh Triết càng tức giận: "Ngươi.."
Lục Hoài chỉ có thể bổ sung thêm một câu: "Không có tiếp xúc, tuyệt đối chưa từng có."
Những lần tiếp xúc trước chỉ là có lẽ có. (Dã Miêu: Lươn lẹo)
Tô Minh Triết miễn cưỡng mà bình phục cảm xúc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nuong-chieu-nu-phu-thoi-dan-quoc/924810/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.