Bóng đêm dần sâu hơn, một tầng vải đen bao phủ không trung, không khí lạnh lẽo cực kỳ.
Dung Mộc ngồi trong phòng, trong phòng mở đèn. Ánh đèn trắng như tuyết chiếu xuống, càng tô cho hắt ta vẻ thanh nhã.
Một tên thủ hạ đi đến, mở miệng: "Chủ tử, giám ngục ở Hán Dương đã xảy ra chuyện."
Trong chớp mắt kia, hơi thở của Dung Mộc lạnh lẽo cực kỳ, nhưng hắn ta không nói gì.
Thủ hạ tiếp tục nói: "Ngụy Tranh bị người khác cướp đi. Có một tên tội phạm hành tung bất định ở trong nhà tù, hắn ở ngục giam mấy ngày, cùng Ngụy Tranh rời đi."
Ánh mắt Dung Mộc trở nên âm lãnh, giám ngục ở Hán Dương quản lý nghiêm ngặt. Người nọ có thể mang theo Ngụy Tranh rời ngục giam, rất có khả năng là người của Ám Các.
Ám Các có thể yên lặng không tiếng động mà lẻn vào nơi, giết chết mục tiêu. Tất nhiên cũng có thể vào một nơi phòng bị nghiêm ngặt như nhà tù Hán Dương cứu người.
Ngụy Tranh từng là người Ám Các, y bị kẻ thù đưa vào, ở ngục giam một thời gian rồi.
Dung Mộc vẫn luôn biết, Ngụy Tranh không rời khỏi ngục giam là bởi vì y không còn tâm tư này.
Hiện giờ, người nọ có thể thuyết phục Ngụy Tranh, khiến Ngụy Tranh cam tâm tình nguyện cùng hắn vượt ngục, người nọ nhất định có xuất thân từ Ám Các.
Bất quá, Ngụy Tranh đối với Dung Mộc mà nói, không có tác dụng gì.
Dung Mộc tuy có biết kẻ thù của Ngụy Tranh. Nhưng hắn ta cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của người khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nuong-chieu-nu-phu-thoi-dan-quoc/924807/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.