Sau khi nghe câu này, Diệp Sở hơi ngẩn ra.
Tay của Lục Hoài đặt trong mái tóc của nàng. Diệp Sở có thể cảm nhận được chỗ mà đầu ngón tay của hắn chạm vào, chỗ đó dường như nổi lên cảm giác tê dại. Cảm giác đó không dừng lại mà tiếp tục kéo dài.
Hơi thở của Diệp Sở nhất thời dừng lại.
Nàng dựa vào lòng ngực của Lục Hoài, chỗ đó hình như đang truyền đến nhịp tim rất nhanh.
Nếu như có người từ bên ngoài nhìn vào trong, thì họ chỉ có thể nhìn thấy hình bóng của hai người đang dựa vào nhau.
Thật ra, mặc dù động tác của hai người rất thân mật, nhưng hoàn toàn không vượt khỏi khuôn phép nửa phần. Thân thể của hai người cũng không dựa sát vào nhau, mấy hành động này chẳng qua là dùng để ngụy trang mà thôi.
Vì bọn họ đang ở trong một tình cảnh nguy hiểm, cho nên việc bây giờ là không thể hoảng loạn.
Nắm tay Diệp Sở rũ bên người nắm chặt, cố gắng để bản thân tìm ra được tâm trạng.
Nàng chợt mở miệng, giọng nói có chút nặng, để cho người bên ngoài có thể nghe được rõ ràng.
"Mấy lời nói tuy dễ nghe như vậy, nhưng ai mà biết trong lòng chàng nghĩ thế nào?"
Dù Diệp Sở nói như vậy, nhưng trong giọng nói lại mang theo ý oán trách. Rõ ràng là muốn người kia bước đến dỗ nàng.
Giọng nói của Lục Hoài lành lạnh: "Ta sẽ không để cho nàng phải chịu khổ bất kỳ một ngày nào."
Nghe hai người nói chuyện, người bên ngoài đã biết một người là tiểu thư danh viện, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nuong-chieu-nu-phu-thoi-dan-quoc/924791/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.