Lục Hoài ngẩn ra.
Hắn nhớ lại cái gì đó.
Từ lần đầu tiên khi Diệp Sở sai một đứa trẻ tới Đốc Quân phủ truyền tin, nhìn đến nàng chữ viết, Lục Hoài bắt đầu cảm thấy có chút kì quái.
Vì cái gì chữ viết của bọn họ giống nhau đến như vậy.
Diệp Sở từng nói là bởi vì nàng cố tình bắt chước chữ viết của hắn, cẩn thận suy xét, lý do này lại có chút gượng ép.
Nàng sao có thể ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nắm vững thói quen viết chữ của một người.
Loại chuyện này không trải qua thời gian mưa dầm thấm đất, hoàn toàn không có khả năng.
Lục Hoài nheo mắt, trong bóng đêm nghe thấy tim của mình đập nhanh hơn.
Giống như bí mật của nàng đã lộ ra một góc nhỏ của tảng băng.
Chỉ cần hắn lại tinh tế thăm dò một chút, rất nhanh có thể biết chân tướng rốt cuộc là gì.
........................
Hai người sóng vai đi qua thông đạo tối tăm. Trong ánh sáng mờ ảo, sắc mặt Lục Hoài khiến người khác nhìn không rõ.
Trong bóng đêm, hắn đi phía trước, nàng đi sau.
Lục Hoài nắm chặt tay Diệp Sở, nàng không nhìn ra sự hoài nghi của hắn.
Hắn chỉ cảm thấy nhiệt độ trong lòng bàn tay mình lạnh buốt.
Bàn tay của hắn ấm hơn bàn tay nàng một chút, những suy nghĩ vừa rồi cũng rời khỏi tâm trí nàng.
Đi qua hết địa đạo chật hẹp, bọn họ đi bao lâu, liền nắm tay bấy lâu.
Mặt Diệp Sở có chút nóng, may mà có bóng tối che đậy, hắn không thể thấy rõ mặt nàng.
Nàng chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nuong-chieu-nu-phu-thoi-dan-quoc/924779/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.