Dịch: Xiaoxin
"Bạn cùng phòng như thế nào."
Đây là điều Kiều Lam quan tâm nhất, ai bảo Đàm Mặc bình thường không hay trò chuyện, giao lưu cùng người khác.
Đàm Mặc nghĩ ngợi rồi chọn một câu bình.
"Rất tốt, còn em."
"Em vẫn chưa gặp họ. " Kiều Lam nói: "Em là người đầu tiên đến, sau khi chúng ta đi mua đồ xong, lúc đó chắc họ cũng đến đủ."
Đàm Mặc "ừ" một tiếng, qua một lúc lâu như vậy mà mới phản ứng chẳng khác gì lúc đầu.
"Chúng ta muốn mua gì vậy?"
Kiều Lam: "..."
Đây là lúc Đàm Mặc chẳng có xíu xiu thông minh nào cả. Vừa ngốc vừa vô dụng.
Lúc trước nói cùng Kiều Lam đi mua đồ, nói xong rồi thì lại bất đồng ý kiến, giống như bản thân cái gì cũng biết. Nhưng thật ra chẳng biết gì cả, Kiều Lam nói gì thì cậu cũng gật đầu.
Kiều Lam bị chọc cười.
"Mua nhiều đồ lắm nha, anh đấy, ngay cả áo khoác cũng không buồn mang theo."
Cô đã từng là học sinh nội trú, cho nên khi lên đại học cũng đã có kinh nghiệm ở ký túc xá. Vì thế mà Kiều Lam đều biết hết mọi thứ cần phải làm.
"Trước tiên chúng ta làm một tấm thẻ nạp tiền điện thoại, gọi liên tỉnh sẽ lợi hơn, hình như còn có thẻ căn tin nữa đó. Những đồ dùng sinh hoạt sau này cần có như: khăn, bàn chải đánh răng,... Mua mấy thứ này rồi thì qua trung tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nuoi-duong-nam-phu/3310891/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.