Edit: Hồng Hạnh
"Vì sao lại học ngành này..."
Đàm Mặc hỏi, nhưng vừa hỏi xong đột nhiên cảm thấy bản thân đã hỏi một câu vô nghĩa.
Nguyên nhân chỉ có một, bởi vì cậu.
Trong lúc nhất thời Đàm Mặc không biết nên có cảm tưởng gì, cảm động, vui mừng, hay là chua xót.
Trầm mặc hơn nửa ngày, Đàm Mặc mới đè lại tay Kiều Lam thấp giọng nói: "Không cần phải làm vậy."
Không cần vì cậu mà từ bỏ yêu thích của mình, bức bách bản thân học thứ mình không thích.
"Không cần vì tớ mà làm vậy, học thứ cậu thích là tốt nhất" Đàm Mặc nói.
Kiều Lam cười cười.
"Tớ rất thích ngành này."
Đàm Mặc trầm mặc không nói lời nào, Kiều Lam khép sách lại qua ngồi bên cạnh Đàm Mặc, cầm tay cậu.
"Lúc trước nói muốn học tài chính vì cảm thấy hứng thú với cổ phiếu, cậu hiện tại đã đầu tư cổ phiếu rồi, so với tớ càng rõ hơn học đại học tài chính kỳ thật cùng chơi cổ phiếu quan hệ cũng không lớn, coi như về sau tớ muốn thử, cậu hoàn toàn có thể dạy tớ mà, có phải không?"
Đàm Mặc không nói gì, Kiều Lam chỉ có thể tiếp tục nói: "Chọn học tâm lý học không phải gần đây mới nghĩ đến, ý tưởng này đã có gần một năm, nếu nói không phải vì cậu cậu cũng không tin, xác thật là bởi vì cậu tớ mới muốn đi học ngành này, nhưng cậu hoàn toàn không cần cảm thấy tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nuoi-duong-nam-phu/3310889/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.