Edit: Lan Huyên
Từ nhỏ đến lớn Đàm Mặc đã nghe qua quá nhiều lời sỉ nhục và khinh bỉ. Cậu từng không khống chế được xúc động nóng nảy. Đến khi cậu lớn lên, cậu đã không còn để ý những người đó nói gì hay những lời chửi bới nên cậu rất ít khi tức giận dưới sự bàn tán của người xung quanh.
Nhưng cậu tuyệt đối không thể tưởng tượng được có một ngày, người mà chính cậu không dám nói nặng lời, sợ người ấy đau lòng, lại bởi vì do chính mình mà bị người khác mắng khó nghe như thế!
Mộ tàn.
Chỉ cần nói ra hai chữ này, Đàm Mặc cảm thấy ngay cả hô hấp đều khó khăn. Vì cô ấy đối tốt vớ cậu, vì cô ấy quá mức thiện lương, quá mức tốt bụng, nên không thể nào phải nhận lấy những từ ngữ dơ bẩn đó.
Tất cả đều bởi vì cậu.
Đàm Mặc rốt cuộc cũng hiểu được ánh mắt kỳ lạ của mọi người trong hai ngày nay là có ý gì.
Kiều Lam không thể không biết, nhưng cô ấy không nói với cậu. Lý do không khó đoán, nhưng nó không làm Đàm Mặc cảm động. Cậu chỉ cảm thấy phẫn nộ và hối hận đang thiêu đốt chính cậu, vết thương trải đầy người.
Sau tiết thể dục, Đàm Mặc nhìn nụ cười của thiếu nữ vẫn đầy ánh sáng như trước, cậu hơi hé miệng nhưng không nói thành lời.
Cậu nên nói cái gì, nói về sau cô ấy không cần đối tốt với cậu? Đừng để nhiều người hiểu lầm cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nuoi-duong-nam-phu/3310847/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.