Dịch: An Linh
Đàm Mặc vệ sinh cá nhân xong thì đi ra, trên người đã thay quần áo, mấy lọn tóc vểnh cũng biến mất, lại khôi phục thành thiếu niên vừa lạnh lùng vừa thanh cao giống như trước.
Kiều Lam thoáng có chút hụt hẫng nhìn thấy đầu tóc chỉnh tề của Đàm Mặc.
Bỏ qua những thứ này mà vào việc chính, dạo này Kiều Lam đang đọc sách về hội chứng Asperger, trong sách có nói rằng chứng bệnh này không thể chữa khỏi cũng không bao giờ chữa dứt, nhưng có thể thông qua những biện pháp khác giúp những người mắc bệnh Asperger gần gũi hơn với người bình thường, từ từ hiểu được nét mặt hay cử động cơ thể của người khác.
Nếu xem nó như một căn bệnh không thể giao tiếp với người bình thường, thì như vậy sẽ cảm thấy rất nặng nề. Nhưng nếu đổi cách nghĩ, chẳng hạn như hãy đem việc giao tiếp với mọi người xem như một môn học, thì biểu cảm và hành động của người khác sẽ giống như một ngôn ngữ mà bản thân chưa từng tiếp xúc, lí giải như vậy cũng không phải quá khó.
Vì chưa từng tiếp xúc nên không hiểu, nhưng nếu học từ từ biết đâu có thể làm được những trao đổi thông thường.
Đàm Mặc không biết Kiều Lam muốn dạy cậu thế nào, ngồi cạnh bàn thoạt nhìn rất ngoan ngoãn nhưng thật ra trong đầu đang rối tung cả lên.
Lúc Kiều Lam đặt điện thoại trên bàn, Đàm Mặc vừa lướt nhìn đã thấy hai chữ AS rất lớn trên quyển sách cô đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nuoi-duong-nam-phu/3310834/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.