Dịch: Tyty
Đàm Mặc là người luôn giữ im lặng, nhất là trước những điều mà cậu ấy không đoán trước, cậu ấy sẽ không mở miệng.
Cho dù cậu rất muốn hỏi tại sao.
Kiều Lam cười một tiếng.
"Hôm nay tớ mới vừa nghỉ việc ở nhà hàng Tây."
Gương mặt Đàm Mặc không cảm xúc ngơ ngác lên tiếng hỏi.
". . . Tại sao."
"Lúc trước tớ có nói với cậu là không cần giúp tớ, đó là lời thật lòng, cậu giúp tớ rất nhiều, nhiều đến nỗi bây giờ tớ chỉ cần đi học và sống cuộc sống đầy đủ mà không cần phải đi làm. Nhưng quyết định nghỉ việc cũng từ một nguyên nhân khác nữa, chắc cậu cũng đã đoán được, là vì gia đình tớ, tớ định không về nhà nữa, sáng nay tớ đã nói với chủ nhiệm lớp xin nội trú rồi, đại khái còn một hai ngày nữa là xong."
Tốc độ nói chuyện của Kiều Lam chậm hơn so với bình thường, cô nói rất cụ thể và cặn kẽ.
"Thẻ này là tiền để dành nửa năm của tớ, tổng cộng là hơn 20.000 tệ, nếu không ngoài dự liệu thì đây sẽ là tiền dự trữ cho hai năm rưỡi học cấp 3"
Nói đến đây cô cười một tiếng.
"Đừng nghĩ là tớ không đủ, tiền sinh hoạt mỗi một tháng là 500 tệ, đối với học sinh cấp 3 như tớ như vậy là đã đủ dùng rồi, nhưng nếu như có việc gì khẩn cấp chắc cũng có thiếu, nếu quả thật tớ thiếu tiền sẽ tới tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nuoi-duong-nam-phu/3310828/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.