Dịch: An Linh
Uống nước, đối với một đứa trẻ từng không biết phân rõ thiện ác như Đàm Mặc mà nói, trò đùa dai thường xuyên giống như là cơn ác mộng vậy, đối với Đàm Mặc đã từng trải qua tai nạn xe hơi, sau khi hai chân bị tàn phế, cậu càng cảm thấy tủi nhục khi phải sống không bằng chết.
Khi còn bé, những người bạn nhỏ cùng lớp thường sẽ tỏ ra thiện ý gọi cậu cùng nhau đi học, sau đó lén lút bỏ vào cốc nước một số thứ khiến da đầu người ta tê dại, hoặc là mù tạt, hoặc một nắm đất, hoặc là một con sâu, hoặc còn có thể là một thứ gì đó kinh tởm hơn.
Cậu từng bị sặc mù tạt ho đến mức không thể dừng được gần như là ngạt thở.
Kể từ đó về sau, cậu cũng không đem cốc đến trường nữa, ở trường cũng không bao giờ uống nước dù chỉ một ngụm, đồ ăn thì chỉ nếm qua một lần.
Sau đó nữa thì hai chân bị liệt, cũng không thể đứng dậy được, cậu lại càng không dám uống nhiều hơn một ngụm nước. Bởi vì uống nước thì phải đi nhà vệ sinh, đi vệ sinh, đối với tất cả mọi người đây chỉ là một hành động thường ngày nhất, nhưng đối với Đàm Mặc mà nói đây là sự giày vò khiến cậu khó chịu đựng nổi.
Vậy nên nữ sinh đó, tại sao cô ấy chủ động nói chuyện với cậu, chủ động muốn lấy nước giúp cậu là vì điều gì?
Cậu không nghĩ được nhiều như thế, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nuoi-duong-nam-phu/3310802/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.