Chương trước
Chương sau
Edit: Lan Huyên

Không nói những người khác, ngay cả chính Kiều Lam cũng bị choáng váng một lúc lâu.

Cô có thể hình dung đại khái bộ dạng của Đàm Mặc sau khi cắt tóc, nhưng cho tới khi nhìn thấy Đàm Mặc thì cô mới phát hiện ra rằng, cậu ấy càng đẹp mắt hơn trong tưởng tượng của cô một ít nha.

Các bạn học vừa mới cướp bài thi của Đàm Mặc, tựa như bị làm cho khiếp sợ, ngượng ngùng đặt bài thi của Đàm Mặc về bàn giáo viên. Cả đám đứng há hốc mồm nhin Đàm Mặc trở về chỗ ngồi của cậu.

“Đây là... Đàm mặc ư?”

“Phải không…?”

“Bài thi vừa rồi... Chính xác là của Đàm Mặc mà...”

“Thật sao?"

Bùi Ninh ngồi ở chỗ ngồi của mình nhìn thoáng qua, trong chốc lát cậu ta quay đầu đi, rồi lại tiếp tục quay đầu nhìn lần nữa. Cuối cùng thì nhìn Kiều Lam rồi rơi vào suy tư.


"Kiểu tóc có sức ảnh hưởng rất lớn tới giá trị nhan sắc à?"

Kiều Lam nhìn nhìn quả đầu đinh của Bùi Ninh và những đốm tàn nhang nho nhỏ trên mặt cậu ta. Cô không đành lòng nói cho Bùi Ninh biết, với cậu thì chắc không có hiệu quả lớn như thế đâu.

Ngay sau đó Kiều Lam rời khỏi chỗ ngồi của mình đi qua bên Đàm Mặc.

Cô thật sự rất kinh ngạc, nhưng cũng rất vui mừng.

Trước kia Kiều Lam sang chỗ Đàm Mặc thì nữ sinh ngồi cùng bàn với cậu ấy luôn tỏ ra khó chịu. Hôm nay Kiều Lam lại tới, nữ sinh kia nhìn nhìn Kiều Lam rồi nhìn Đàm Mặc, không nói một lời liền chuyển qua bên cạnh, giống các bạn học khác tò mò nhìn hai người họ.

Bài thi của Đàm Mặc bị các bạn học trong lớp làm lộn xộn cả lên, cậu nhìn bài thi trên bàn, không muốn chạm vào chúng.

Kiều Lam ngồi xuống sửa sang đống bài thi gọn gàng. Đàm Mặc nhìn bài thi trong tay Kiều Lam, đưa tay nhận lấy.

Đàm Mặc lật bài thi ra xem thì thấy môn Lịch sử chỉ có 121 điểm, cậu nhìn chằm chằm cái điểm số 121 kia thật lâu.

Kiều Lam sớm biết Đàm Mặc thông minh, nhưng khi thấy Đàm Mặc có thể trực tiếp áp đảo cô hơn 100 điểm thì từ tận đáy lòng cô vẫn sinh ra sự rung động. Hai chữ thiên tài trước đó chỉ là nói chơi, giờ phút này nó thật loá mắt.

Đàm Mặc rất ít khi bộc lộ biểu cảm ra ngoài mặt, nên cho tới bây giờ Kiều Lam chỉ gặp qua một nụ cười quái lạ của cậu ấy, còn lại thì không cần nói tới nữa.

Kiều Lam thấy cậu ấy nhìn chằm chằm vào bài thi, cô rướn cổ về trước một chút để nhìn cho rõ.

Tổng điểm là 140, bài thi này đạt được 121 điểm. Nhưng cái điểm này chính là đạt từ một bài thi rất khó, cực kỳ khó đấy!

“Đàm Mặc”

Kiều Lam gọi cậu ấy một tiếng, thấy cậu ấy ngẩng đầu lên mới tiếp tục nói: “Cậu biết không, chỉ tính riêng môn Lịch sử thì tớ là người có số điểm cao nhất toàn lớp. Nhưng kể từ khi cậu tới đây, thì tớ không phải nữa...”

Đàm Mặc nhìn bài thi, lại nhìn Kiều Lam. Cậu giống như được an ủi, nhưng lại không giống cảm thấy được an ủi bao nhiêu.

Cậu không tiếp tục nhìn chằm chằm vào bài thi, mà để nó xuống dưới đáy đống bài thi.

Kiều Lam: “...”

Được rồi, cô hiểu việc Đàm Mặc có tiêu chuẩn rất cao đối với bản thân. Nên cậu ấy sẽ không sẽ bởi vì những người khác hay cô mà thay đổi. Cậu ấy chính là không hài lòng với cái bài thi Lịch sử chỉ có 121 điểm này.

Thật bướng bỉnh.

Kiều Lam dám cam đoan rằng, nếu lần sau Đàm Mặc vẫn tham gia thi, thì trước đó cậu ấy chắc chắn sẽ đặc biệt tập trung ôn bài về Lịch sử.

Nếu nói lần trước Kiều Lam có thể áp Trần Diệu Dương xuống, trở thành người có tên tuổi nhất lúc bấy giờ đã đủ làm người kinh ngạc. Thì hôm nay Đàm Mặc đạt được số điểm cao tới biến thái, chính là làm người khác khiếp sợ!

Toàn thể người trong lớp học gần như đều nhìn chằm chằm Đàm Mặc, nhìn gương mặt vẫn không chút cảm xúc của Đàm Mặc, nhưng cánh môi vừa mở ra cùng nói chuyện với Kiều Lam, rốt cuộc không ai dám cười nhạo hay nói gì về cậu ấy nữa. Họ từng cười nhạo cậu ấy bảo cậu ấy nghe không hiểu lời họ nói.

Cũng không có người lại dám nói cậu ấy là đồ ngốc, hay đồ điên nữa.

Nếu Đàm Mặc là kẻ ngốc, vậy bọn họ là gì? Thiểu năng trí tuệ sao?

Đột nhiên nhớ tới một câu, thiên tài và kẻ điên là hàng xóm của nhau.

Từ thiên tài đến kẻ điên, chỉ cách một bước. Cái giá to lớn mà thiên tài phải trả đó là họ sẽ có chút khiếm khuyết ở những mặt khác.

Trong nháy mắt, Đàm Mặc “lạ lùng”, “u ám”, “đáng sợ” trước kia đã có lời giải đáp.

Chủ nhiệm lớp đi tới lớp học, lúc ánh mắt nhìn tới Đàm Mặc liền sáng lên, bảo cậu ấy lên văn phòng một chuyến. Đàm Mặc liếc nhìn Kiều Lam một cái rồi mới ra khỏi lớp học. Đi theo sau chủ nhiệm lớp tới văn phòng bên cạnh.

Cả lớp học giống như một viên thuốc sủi bỏ vào trong nước. Sau một hồi im ắng, tới bây giờ mới sôi sục lên.

“Kiều Lam đã sớm biết thật ra Đàm Mặc không phải não... Có vấn đề? Sao cậu ấy biết được chứ?!”

“Hiện tại Đàm Mặc thi được 999 điểm, lần này người đứng đầu bảng chắc chắn không phải Trần Diệu Dương nữa.”

“Hình như vẫn còn môn Ngữ văn chưa phát mà?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.