Dịch: An Linh
Các môn buổi chiều Kiều Lam tương đối thả lỏng nhưng cũng chỉ là tương đối thôi.
Hai môn Chính trị và Lịch sử cũng xem như là thế mạnh của Kiều Lam, nhưng vốn ban đầu là bài thi 100 điểm mà về sau đổi thành 150 điểm. Thang điểm mỗi câu hỏi đều cao khiến người khác lo sợ, hơn nữa đề ra cũng rất mơ hồ, nhất là lịch sử, Kiều Lam rất muốn tặng cho vị giáo viên ra đề hai chữ.
Tuyệt – vời.
Một câu trắc nghiệm có bốn đáp án, xem câu A cảm thấy đáp án là A, nhìn sang câu B lại thấy B cũng đúng.
Chỉ trong chốc lát thì hoàn toàn không thể nhìn ra câu trả lời chính xác, bốn đáp án nếu nhìn riêng từng cái một thậm chí là đặt vào trong câu hỏi thì cảm thấy cái nào cũng đều đúng.
Có đến hai câu như vậy, Kiều Lam cảm thấy giống như mình đang tìm điểm khác nhau chứ không phải thi Lịch sử.
Một ngày cũng trôi qua, bốn đợt thi khiến đám học sinh muốn tróc mất một lớp da.
Kiều Lam rất mừng vì đã xin nghỉ phép nên tối nay không cần đến nhà hàng, phải giữ sức để ngày mai thi tiếp. Lúc về lại lớp lấy sách, đi ra thì tình cờ gặp Bùi Ninh, cậu ấy kéo cô lại hỏi làm bài thế nào.
Không đợi Kiều Lam mở miệng Bùi Ninh đã khóc ra trước.
“Cmn cái đề Vật lí này, tôi muốn khóc quá, môn Anh ngày mai tôi cũng muốn chết.
Bùi Ninh khóc rồi, Kiều Lam càng vui vẻ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nuoi-duong-nam-phu/1901087/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.