Chương trước
Chương sau
Dịch: Tyty

Buổi tối hôm đó, Kiều Lam bởi vì cảm thấy không thoải mái nên xin nghỉ, cô không đi làm mà về thẳng nhà.

Về đến nhà ôm túi chườm nóng ngủ thiếp đi, thoải mái được một chút thì mới mơ mơ màng màng nhớ ra hình như cô không có nói với Đàm Mặc hôm nay mình không đi làm.

Nhưng cô cũng không có cách liên lạc với Đàm Mặc.

Chỉ có thể hy vọng hôm nay Đàm Mặc không đến nhà hàng Tây.

Nhưng thực ra Đàm Mặc đã đến.

Như thường ngày vào nhà hàng Tây, thế nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Kiều Lam.

Đàm Mặc gần đây ngày nào cũng tới nên người ở nhà hàng ai cũng biết cậu. Mỗi lần tới cậu đều chỉ định Kiều Lam và gọi không ít món. Đám phục vụ trong nhà hàng ai ai cũng đều vô cùng hâm mộ Kiều Lam, nhất là Mạnh Tuyết.

Nhưng hôm nay Kiều Lam không tới.

Mạnh Tuyết liền nảy ra một suy nghĩ.

Mặc dù ngày hôm đó cô ta làm cho thiếu niên này mất hứng, nhưng đã qua mấy ngày rồi nên không chừng cậu đã sớm quên. Mà cô ta thật không hiểu nổi, dáng dấp Kiều Lam không xinh cũng chẳng đẹp thì làm sao có thể khiến chàng thiếu niên này cứ đến nơi này mà không biết mệt.

Một cô gái khác bên cạnh nhỏ giọng hỏi

“Cậu ta lại đến tìm Kiều Lam phải không?”

“Chắc chắn là vậy rồi”

Có người nói: “Đến ăn cơm là giả, mỗi ngày đến nhìn Kiều Lam mới là thật."

“Có nên cho cậu ta biết hôm nay Kiều Lam không tới làm không?”

“Kiều Lam không có thì không thể gọi người khác sao?”

Mạnh Tuyết khó chịu. Cô ta không tin, cậu ấy dám không chừa mặt mũi cho cô ta.

Mạnh Tuyết rất tự tin. Cô gái bên cạnh muốn kéo cô ta lại nhưng bị một người khác cản lại, liếc mắt nhìn bóng lưng Mạnh Tuyết.

Cô còn nhớ, ngày đó cô chỉ muốn giúp thiếu niên này đẩy xe lăn thôi mà đã khiến cậu ấy tránh xa cô ba mét làm cô thiếu chút nữa bị bẽ mặt.

Gương mặt Mạnh Tuyết nở nụ cười yêu kiều đi tới, cách thiếu niên chỉ có hai mét. Cậu ngẩng đầu lên.

Ánh mắt tĩnh mịch lạnh như băng, giống như một cây đinh phóng thẳng tới đóng Mạnh Tuyết ngồi trên đất.

Rõ ràng thiếu niên này chỉ mới mười mấy tuổi mà ánh mắt của cậu đã khiến Mạnh Tuyết không dám nhúc nhích. Trên mặt miễn cưỡng nở ra một nụ cười

“Kiều lam hôm nay xin nghỉ, tôi phụ trách giúp cậu gọi món ăn. . ."

"Không cần."

Đàm Mặc chuyển động xe lăn muốn rời đi.

Mạnh Tuyết vội vàng đi lên.

"Chẳng qua là ăn cơm thôi mà, tôi có thể. . ."

"Cút ngay!"

Cơ thể thiếu niên đột nhiên căng chặt, lạnh lùng mở miệng, bác Trần vừa đậu xe thì nghe thấy động tĩnh liền giật mình chạy tới. Sắc mặt không vui nhìn Mạnh Tuyết hỏi rõ nguyên nhân rồi đẩy Đàm Mặc rời khỏi nhà hàng Tây.

Sắc mặt Mạnh Tuyết từ trắng chuyển sang đỏ, mấy người phục vụ đứng sau lưng thiếu chút nữa không nhịn được mà cười lên.

“Đã nói người ta tới là vì Kiều Lam mà cứ phải đi lên cho bị mắng.”

“Haizzz tôi thật hâm mộ, có ai mà theo đuổi tôi như vậy, tôi tuyệt đối không chịu đựng được quá ba ngày.”

Vẻ mặt Mạnh Tuyết xấu hổ quay đầu lại nói.

“Có cái gì hay mà hâm mộ, một người tàn tật không chừng còn bị bệnh thần kinh, có dâng lên cho tôi, tôi cũng xem thường.”

Cô ta vừa dứt lời liền xoay người rời đi.

Mấy người trố mắt nhìn nhau.

Mặc dù nói là bệnh thần kinh thì có chút khó nghe, nhưng thiếu niên này quả thật có chút không đúng lắm.

Nhưng Mạnh Tuyết đi lên tiếp cận người ta, trở mặt lại nói người ta xấu, đúng là hành vi khiến người khác coi thường.

Mấy người lời qua tiếng lại một hồi rồi mới giải tán.

Đàm Mặc từ khi rời khỏi nhà hàng Tây vẫn trầm mặc, bác Trần trái lo phải nghĩ.

“Nếu không bác gọi điện thoại giáo viên hỏi thử xem sao?”

"Không."

Bác Trần không biết làm sao.

“Có lẽ ở nhà bận chuyện gì đó, qua tuần đi học, cháu hỏi cô ấy thử tại sao hôm nay không tới.”

Hôm nay là thứ sáu, chờ qua cuối tuần, tới thứ hai hỏi Kiều Lam tại sao không đến làm việc là được rồi.

Nhưng bác Trần không biết, ở trong trường học Đàm Mặc không nói chuyện với Kiều Lam.

Đàm Mặc mím môi, lông mi rũ xuống.

Lúc ở lớp, Đàm Mặc thỉnh thoảng có nghe mấy bạn học nhắc tới Kiều Lam mà trong đó cũng có nói tới cậu.

Các bạn nữ sinh nói lúc trước Kiều Lam bị nữ sinh trong lớp cô lập là vì nói giúp cho cậu.

Rồi sau đó bởi vì Kiều Lam chủ động chào hỏi với cậu nên lại có thêm các bạn học cười nhạo cô.

“Kiều Lam có bệnh không mà ngày nào cũng chào hỏi Đàm Mặc.”

Cậu có bệnh, nên người nói chuyện với cậu cũng sẽ bị người khác nói là bị bệnh.

Cậu không được bình thường cho nên Kiều Lam nói chuyện với cậu cũng bị cho là không bình thường giống cậu.

Không ở trường học, ở đây cũng không ai biết Kiều Lam nên Đàm Mặc mới nói chuyện với cô.

Huống chi bây giờ cậu cảm thấy rất tốt, có thể nói chuyện với Kiều Lam khi ở nhà hàng Tây hay giờ thể dục.

Nhưng mà Đàm Mặc không nhận ra rằng khoảng cách giữa cậu và Kiều Lam bất chợt đã thu hẹp lại bằng một cái bàn và một cái ghế.

Qua cuối tuần, đến thứ hai tới lớp học, các bạn học sinh hào hứng dọn bàn đổi chỗ ngồi. Kiều Lam được chuyển sang ngồi ở tổ 1 hàng thứ hai từ dưới đếm lên.

Đàm Mặc cũng đi tới lớp học như mọi ngày, vừa ngước lên liền nhìn thấy Kiều Lam ngổi ở phía trước mặt mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.