Dịch: Tyty
Buổi tối hôm đó, Kiều Lam bởi vì cảm thấy không thoải mái nên xin nghỉ, cô không đi làm mà về thẳng nhà.
Về đến nhà ôm túi chườm nóng ngủ thiếp đi, thoải mái được một chút thì mới mơ mơ màng màng nhớ ra hình như cô không có nói với Đàm Mặc hôm nay mình không đi làm.
Nhưng cô cũng không có cách liên lạc với Đàm Mặc.
Chỉ có thể hy vọng hôm nay Đàm Mặc không đến nhà hàng Tây.
Nhưng thực ra Đàm Mặc đã đến.
Như thường ngày vào nhà hàng Tây, thế nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Kiều Lam.
Đàm Mặc gần đây ngày nào cũng tới nên người ở nhà hàng ai cũng biết cậu. Mỗi lần tới cậu đều chỉ định Kiều Lam và gọi không ít món. Đám phục vụ trong nhà hàng ai ai cũng đều vô cùng hâm mộ Kiều Lam, nhất là Mạnh Tuyết.
Nhưng hôm nay Kiều Lam không tới.
Mạnh Tuyết liền nảy ra một suy nghĩ.
Mặc dù ngày hôm đó cô ta làm cho thiếu niên này mất hứng, nhưng đã qua mấy ngày rồi nên không chừng cậu đã sớm quên. Mà cô ta thật không hiểu nổi, dáng dấp Kiều Lam không xinh cũng chẳng đẹp thì làm sao có thể khiến chàng thiếu niên này cứ đến nơi này mà không biết mệt.
Một cô gái khác bên cạnh nhỏ giọng hỏi
“Cậu ta lại đến tìm Kiều Lam phải không?”
“Chắc chắn là vậy rồi”
Có người nói: “Đến ăn cơm là giả, mỗi ngày đến nhìn Kiều Lam mới là thật."
“Có nên cho cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nuoi-duong-nam-phu/1901075/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.