Dịch: Tyty
Kiều Lam đứng nhất, Trần Diệu Dương đứng thứ hai, cho nên người ngồi cùng bàn với cậu ta chẳng phài là ai khác ngoài Kiều Lam.
Nếu như nói để mất đi hạng nhất là quá mất thể diện, thì để cho Kiều Lam thỏa mãn được mong muốn ngồi cùng bàn với cậu ta là chuyện càng mất thể diện hơn.
Cậu ta không muốn ngồi với Kiều Lam, chỉ cần nhớ tới ánh mắt cuồng cuồng nhiệt nhiệt của Kiều Lam nhìn cậu ta thôi đã khiến Trần Diệu Dương cảm thấy cả người nổi da gà lên, cho nên ngồi với ai cũng tốt hơn là ngồi với Kiều Lam.
Trần Diệu Dương để điện thoại di động vào hộc bàn, đứng dậy bước dài chân ra khỏi phòng học. Lý Phàm ngồi sau ngẩn người.
“Đi toilet? Cùng nhau đi?”
“Có chút việc” Trần Diệu Dương nói: “Đừng theo.”
Lý Phàm nhìn bóng lưng Trần Diệu Dương, đại khái cảm thấy mình cũng đoán được Trần Diệu Dương muốn đi đâu.
Trần Diệu Dương chắc là đi tìm chủ nhiệm lớp. Nếu như Trần Diệu Dương kiên quyết không chịu ngồi cùng bàn với Kiều Lam, chủ nhiệm lớp cũng không cách nào cưỡng bách. Lý Phàm nghĩ như vậy, nhất thời có chút thương xót cho Kiều Lam. Cậu ta cố gắng lắm mới có cơ hội ngồi cùng bàn với Trần Diệu Dương, cuối cùng Trần Diệu Dương không cho người ta cơ hội.
Cậu thở dài, quay đầu nhìn về phía Kiều Lam.
Kiều Lam bây giờ không thấy ở chỗ ngồi, cậu nhìn xung quanh lớp mà chẳng thấy người đâu.
Có thể là đi toilet đi, Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nuoi-duong-nam-phu/1901065/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.