Kiều Lam đứng nhất, Trần Diệu Dương đứng thứ hai, cho nên người ngồi cùng bàn với cậu ta chẳng phài là ai khác ngoài Kiều Lam.
Nếu như nói để mất đi hạng nhất là quá mất thể diện, thì để cho Kiều Lam thỏa mãn được mong muốn ngồi cùng bàn với cậu ta là chuyện càng mất thể diện hơn.
Cậu ta không muốn ngồi với Kiều Lam, chỉ cần nhớ tới ánh mắt cuồng cuồng nhiệt nhiệt của Kiều Lam nhìn cậu ta thôi đã khiến Trần Diệu Dương cảm thấy cả người nổi da gà lên, cho nên ngồi với ai cũng tốt hơn là ngồi với Kiều Lam.
Trần Diệu Dương để điện thoại di động vào hộc bàn, đứng dậy bước dài chân ra khỏi phòng học. Lý Phàm ngồi sau ngẩn người.
“Đi toilet? Cùng nhau đi?”
“Có chút việc” Trần Diệu Dương nói: “Đừng theo.”
Lý Phàm nhìn bóng lưng Trần Diệu Dương, đại khái cảm thấy mình cũng đoán được Trần Diệu Dương muốn đi đâu.
Trần Diệu Dương chắc là đi tìm chủ nhiệm lớp. Nếu như Trần Diệu Dương kiên quyết không chịu ngồi cùng bàn với Kiều Lam, chủ nhiệm lớp cũng không cách nào cưỡng bách. Lý Phàm nghĩ như vậy, nhất thời có chút thương xót cho Kiều Lam. Cậu ta cố gắng lắm mới có cơ hội ngồi cùng bàn với Trần Diệu Dương, cuối cùng Trần Diệu Dương không cho người ta cơ hội.
Cậu thở dài, quay đầu nhìn về phía Kiều Lam.
Kiều Lam bây giờ không thấy ở chỗ ngồi, cậu nhìn xung quanh lớp mà chẳng thấy người đâu.
Có thể là đi toilet đi, Lý Phàm cũng chẳng để ở trong lòng.
Trần Diệu Dương đi thẳng đến tầng hành chính tìm chủ nhiệm lớp.
Kể từ hôm ra điểm giữa kì, hai ngày nay tầng hành chính có rất nhiều học sinh lui tới, các giáo viên để tiện nên luôn mở cửa. Trần Diệu Dương vừa đi đến cửa phòng làm việc chủ nhiệm lớp, chợt nghe thấy giọng nói mà cậu không hề nghĩ tới.
Kiều Lam tại sao lại ở đây?
Cậu ấy tìm chủ nhiệm lớp làm gì? Chẳng lẽ cậu ấy đoán được cậu sẽ nói chuyện đổi chỗ với chủ nhiệm lớp, cho nên tới chào hỏi trước với chủ nhiệm lớp?
Chân mày Trần Diệu Dương nhíu lại. Cậu đang tính quay về lớp thì nghe thấy giọng nói không giấu nỗi kinh ngạc của giáo viên chủ nhiệm.
"Em vừa nói em muốn ngồi cùng bàn với Đàm Mặc ?"
Trần Diệu Dương ngẩng hẳn đầu.
Kiều Lam. . . muốn ngồi cùng bàn với Đàm Mặc? Trần Diệu Dương cảm thấy lỗ tai mình có vấn đề.
Kiều Lam rất nghiêm túc.
Cậu ấy muốn ngồi cùng bàn với Đàm Mặc, nói không chừng có thể mượn cơ hội này kéo gần quan hệ với Đàm Mặc .
Mặt khác, còn có thể giễu cợt đám bạn học ngồi cùng bàn với cậu ấy gần một tháng, còn không bằng Đàm Mặc.
"Thầy, thật ra thì Đàm Mặc không như mọi người nói đâu, trước đó em có nói chuyện qua với Đàm Mặc. Chẳng qua cậu ấy là tính cách hướng nội ít nói mà thôi, em thật sự muốn ngồi cùng bàn với Đàm Mặc, không đùa đâu ạ"
Kiều Lam nói vô cùng thành khẩn.
Chủ nhiệm lớp có chút chần chừ.
"Nhưng sau kỳ thi tháng trước tôi đã nói hết rồi, lần này dựa theo hạng xếp chỗ ngồi, theo như xếp hạng thì em phải ngồi cùng bàn với Trần Diệu Dương."
Kiều Lam khó khăn lắm mới khống chế được vẻ mặt không muốn của mình, nhưng vẫn là không nhịn mà thốt lên lời cự tuyệt.
"Thầy, dù sao thì cũng đừng xếp em ngồi cùng bàn với Trần Diệu Dương!"
Trần Diệu Dương thiếu chút nữa không kiềm chế được mà chạy vào phòng làm việc.
Ngay cả chủ nhiệm lớp cũng cảm nhận được sự kiên quyết của Kiều Lam.
"Tại sao?"
". . . Không vì nguyên nhân gì, chỉ là không muốn ngồi cùng với cậu ấy"
Chủ nhiệm lớp còn tưởng đâu là mâu thuẫn bạn học, tận tình khuyên bảo: "Giữa bạn học chung lớp với nhau phải đoàn kết hữu ái."
Đoàn kết hữu ái cái quỷ, nếu như không phải là cô mạnh mẽ thì với “tình yêu” bạn học như vậy chắc chắn sẽ gây ra bóng ma tâm lý đối với học sinh có tâm hồn mỏng manh.
"Thầy"
Kiều Lam nói: "Nếu như thầy nhất định xếp em ngồi cùng bàn với Trần Diệu Dương, vậy em sẽ liền dọn xuống ngồi ở hàng cuối cùng."
Chủ nhiệm lớp: ". . ."
Trần Diệu Dương ở bên ngoài, mặt đã giận đến phát hỏa.
Kiều Lam thà tình nguyện ngồi với thằng ngốc Đàm Mặc chứ không muốn ngồi cùng bàn với cậu ta. Nếu không được thì chẳng thà dọn xuống hàng cuối mà ngồi một mình?
Trần Diệu Dương sống mười mấy năm, cho tới bây giờ chưa từng bị chê như vậy.
Nếu không phải cậu ta chính tai nghe, Trần Diệu Dương thật cảm thấy đây chính là thiên phương dạ đàm.*
(*) Thiên phương dạ đàm (天方夜谭.): chuyện mơ tưởng hão huyền, chuyện sẽ không xảy ra.
Cái này vậy mà do chính miệng Kiều Lam nói ra.
Trần Diệu Dương đè nén lửa giận, bởi vì không muốn tự mình tìm chịu tội nên xoay người rời đi.
Trong phòng làm việc, thật lâu sau, chủ nhiệm lớp mới thở dài.
"Em nói em muốn ngồi cùng bàn với Đàm Mặc đúng không."
"Đúng đúng đúng" Kiều Lam vội gật đầu.
"Thật ra thì thầy cũng rất hy vọng có người có thể chủ động ngồi cùng bàn với Đàm Mặc. Tính cách Đàm Mặc em ấy hơi có khuynh hướng tự kỷ, bạn học trong lớp không ai muốn đến gần em ấy. Em có thể chủ động nói chuyện với em ấy, tôi rất vui vẻ yên tâm, nhưng tình huống bạn học Đàm Mặc không có đơn giản như vậy, em muốn ngồi cùng bàn với Đàm Mặc, thầy vẫn là phải hỏi ý kiến Đàm Mặc, nếu như Đàm Mặc cũng đồng ý, thì cũng không có vấn đề."
Trong lòng Kiều lam có chút không chắc chắn.
Đàm Mặc lạnh lùng và hời hợt, không phải một sớm một chiều dễ dàng hòa hợp. Coi như ở buổi sáng nói một câu “chào buổi sáng”, Đàm Mặc thỉnh thoảng về cũng nói với cô một câu, nhưng như vậy cũng không đại biểu cho cái gì.
Nhưng là. . .
Nhưng là nếu như Đàm Mặc đáp ứng.
Dẫu sao cậu ấy cũng không nói với người khác một câu “chào buổi sáng”, cũng không lạnh như băng kêu cô tránh xa ra.
Kiều Lam gật đầu, đồng ý đề nghị của chủ nhiệm lớp .
Đám Lý Phàm thấy tâm tình Trần Diệu Dương không vui trở lại lớp. Tâm trạng thay đổi như vậy trở về lớp học, trong lòng tò mò đi đến hỏi: “Sao vậy, lão chủ nhiệm lớp không đồng ý? Kiên quyết xếp cậu ngồi với Kiều Lam?”
Đụng thẳng vào họng súng Trần Diệu Dương, Trần Diệu Dương nghĩ tới lời Kiều Lam nói càng phiền não hơn.
“Im miệng!”
Sao vậy?
Đám Lý Phàm trố mắt nhìn nhau. Sau một hồi Tống Dao tìm Trần Diệu Dương nói chuyện, hai người đi ra ngoài, đám Lý Phàm lúc này mới nói: “ Diệu Dương vậy là sao?”
“Có thể là lão chủ nhiệm không đồng ý?”
Đàm Mặc ngồi ở hàng cuối cùng, vẫn cúi đầu, nhưng bút trong tay lại không động đậy.
Thính giác của cậu tốt hơn một chút so với người thường, nhất là luôn để ý đến những âm thanh đặc biệt. Sau khi biết cô gái nói chuyện với cậu mỗi ngày tên là Kiều Lam, thì cậu đã bất giác đem cái tên ấy ghi nhớ trong lòng mà không hề hay biết.
Trong cùng một ngày, cậu lại nghe thấy tên Kiều Lam qua tiếng bàn tán của mấy nam sinh.
“Kiều Lam vì muốn ngồi cùng bàn với Trần Diệu Dương mà liều mạng thi được hạng nhất, lão chủ nhiệm không cho cậu ta ngồi với Trần Diệu Dương thì chẳng phải khiến cậu ấy tức chết sao?”
Vì ngồi cùng bàn với Trần Diệu Dương?
Gương mặt Đàm Mặc lạnh lùng, mặt mày trắng bệch như xác chết vô cảm. Nhưng mà ngay cả chính cậu cũng không phát hiện ra, con ngươi màu nâu nhạt đã khẽ run rẩy.
Chủ nhiệm lớp từ bên ngoài đi vào, chạm nhẹ bả vai Đàm Mặc, tỏ ý Đàm Mặc cùng ông đi ra ngoài một chút.
Đàm Mặc chuyển động xe lăn, đi ngang qua Trần Diệu Dương vừa mới đi vào lớp học, dáng người cao lớn của nam sinh đổ thành cái bóng nhỏ ở bên cạnh cậu.
Đàm Mặc trầm tĩnh giữ xe lăn.
Ngẩng đầu nhìn chủ nhiệm lớp trước mặt, chủ nhiệm lớp ôn tồn lên tiếng hỏi cậu.
“Em có biết lớp chúng ta có một bạn học tên Kiều Lam không?”
Tại sao đột nhiên lại nhắc tới Kiều Lam, Đàm Mặc không hiểu.
“Biết.” Đàm Mặc nói.
Chỉ là biết mà thôi.
Chủ nhiệm lớp ngạc nhiên vui vẻ không thôi. Đối với Đàm Mặc mà nói, em ấy rất hiếm khi quen biết người khác, mà Kiều Lam nói rằng đã trò chuyện cùng với Đàm Mặc, ông còn chưa tin, cái này sao có thể thế được.
"Vậy em có đồng ý ngồi cùng bàn với bạn Kiều Lam không?"
Đàm Mặc đột nhiên ngẩng đầu lên.
Tiếng bàn tán của đám nam sinh bỗng vờn quanh bên tai.
“Kiều Lam vì muốn ngồi cùng bàn với Trần Diệu Dương mà liều mạng thi được hạng nhất.”
Những cảm xúc háo hức còn chưa kịp trỗi dậy, lại lặng yên biến mất sạch sẽ.
Đàm Mặc cúi đầu lần nữa, vầng trán che đi con ngươi không có chút cảm xúc.
“Không muốn.”
Cô có người muốn ngồi chung rồi.
Cho nên, cậu có đồng ý hay không thì có ý nghĩ gì chứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]