Tôi mở choàng mắt dậy, tim đập dồn dập vang dội trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài. Ổn định lại hơi thở, tôi quơ tay lên đầu giường tìm cặp mắt kính, với một người cận nặng như tôi thì khung cảnh xung quanh cũng chỉ là một mảnh mờ tối, nhưng cặp kính dày cộm cũng chẳng giúp tôi nhìn rõ hơn được bao nhiêu vì trời còn chưa sáng. Mặt đồng hồ báo thức phát quang trên đầu giường sáng lên màu xanh ngọc, đó là thứ ánh sáng hiếm hoi trên căn gác xép nhỏ hẹp này, mới hơn 2 giờ sáng nhưng một khi đã tỉnh dậy thì tôi rất khó ngủ lại.
Thứ khiến tôi tỉnh dậy giữa đêm chính xác là một cơn ác mộng. Tôi là một đứa bé bị nguyền rủa, tôi có thể mơ thấy cái chết của những người xung quanh hoặc là bất cứ người nào tôi từng gặp qua. Họ có vô vàn biểu cảm: Bình thản chấp nhận, điên cuồng, phẫn nộ, hoảng sợ hay khẩn thiết cầu xin tôi cứu họ nhưng tôi vốn không thể thay đổi được gì. Những giấc mơ này xuất hiện từ năm tôi lên 4 tuổi, ba mẹ đã đưa tôi một tấm bùa nhưng nó cũng chỉ khiến những cơn ác mộng kia tạm thời rời xa tôi đến năm tôi 7 tuổi. Tôi sống với hai bác, vào giữa một đêm mưa bão, ba mẹ đã bất chấp lái xe đưa tôi tới nhà bác, gửi tôi lại đó và bỏ đi biệt tăm, đó là đêm đầu tiên tôi kể giấc mơ này với ba mẹ. Tất cả những gì tôi nhớ về ba mẹ là những đoạn ký ức mơ hồ và câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nu-than-bao-tu/2625667/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.