Sáng hôm sau, tôi đi học, chiếc ba lô sau lưng tôi nặng trĩu vì phải mang thêm cả laptop lẫn bộ sạc của nó, laptop của tôi đã quá cũ, nếu không mang theo sạc thì nó chỉ mở được tầm nửa tiếng rồi sẽ sập vì hết pin. Tôi cũng đã nói với Caroline về việc ngừng đi làm thêm, thực ra từ lúc bắt đầu đi làm, tôi cũng tiết kiệm được một số tiền kha khá nên sẽ không quá khó khăn trong một thời gian ngắn.
Giờ nghỉ trưa, tôi vẫn lên tầng thượng xem có gặp Kai Evans không, và đương nhiên tôi mang theo laptop của mình, tôi không nghĩ nó an toàn khi ở trong lớp, không ít học sinh không ưa tôi, họ có thể làm bất cứ việc gì với món tài sản lớn nhất đó của tôi. Nhưng tầng thượng chẳng có ai cả, tôi ngồi xuống chỗ quen thuộc, mở hộp cơm và laptop ra, tiếp tục dịch sách, dịch xong càng sớm, tôi càng có nhiều thời gian chỉnh sửa và tạo được ấn tượng tốt với nhà xuất bản.
Trên tầng thượng không có ổ điện và tôi chỉ có thể mở laptop trong nửa tiếng, sau đó nếu Kai Evans vẫn không xuất hiện, tôi sẽ về lớp. Tôi muốn gặp để cảm ơn anh ta, hộp thuốc anh ta đưa tôi rất hiệu quả, chỉ sau một đếm, vết thương của tôi đã hết đen và lên vảy, tôi cũng chưa kịp cảm ơn chuyện Kai Evans đã cứu tôi một mạng.
- Haizz.. Kai Evans, anh xuất hiện đi chứ, laptop của tôi sắp hết pin rồi!
- Tôi không biết sạc laptop.
Tôi giật bắn mình, thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nu-than-bao-tu/2625660/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.