Chúng tôi rón rén đi lên nhà chính, phòng khách không bật đèn và ba mẹ Caroline vẫn chưa nhận ra sự vắng mặt của chúng tôi trong căn phòng này, có lẽ họ đã đi ngủ. Như thế là tốt nhất vì tôi không còn hơi sức giải thích bất cứ chuyện gì về buổi tối nay nữa.
Caroline nằm phịch lên giường và khi chạm đến chiếc chăn mềm mại, tôi mới biết hai tay mình đã lạnh cóng, đông cứng và mất cảm giác. Chúng tôi thống nhất rằng nên dẹp bài tập thực hành qua một bên và đi ngủ. Nằm trong bóng tối với chiếc chăn bông ấm áp, mắt tôi vẫn cứ mở thao láo. Với tay lấy chiếc di động cùi bắp của mình, tôi nhắn một tin cho Evans: "Ngày mai chúng ta gặp nhau được không, vào buổi chiều, tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi."
Tôi thật sự mong anh ta đồng ý, tôi thừa nhận mình muốn gặp Kai Evans không chỉ vì có nhiều chuyện muốn hỏi, tôi chưa bao giờ mong một cuộc gặp gỡ đến thế, Kai Evans mang lại cảm giác rất đặc biệt, vẻ đẹp khiến người ta phải nín thở.
"Chúng ta sẽ gặp nhau sau giờ học của cô, và nếu cô cho phép tôi mời cô bữa trưa"
"Tất nhiên rồi"
Tim tôi đập thình thịch, Kai Evans là ma cà rồng, không biết anh ta bao nhiêu tuổi nhưng chắc chắn đã sống rất lâu, vì vậy mà trong cách nói chuyện của anh ta vẫn sót lại sự lịch thiệp cổ điển của một quý ông. Kết hợp với vẻ ngoài hoàn mĩ, đó có lẽ là điểm cuốn hút chết người của Kai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nu-than-bao-tu/2625656/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.