Căn-tin vẫn đông đúc như mọi ngày, hàng người xếp hàng để chờ mua bữa trưa còn rất dài, Kai Evans lấy trong xe ra một chiếc pizza, một hamberger, một sandwich và hai cốc cà phê rồi mang tôi lên tầng thượng.
- Anh ăn nhiều thế này hả?
- Tôi không hay ăn thức ăn của con người, tất cả mua cho em, đều là món em thích đấy.
Kai Evans mở từng món một đưa cho tôi rồi mới mở cốc café của anh:
- Em còn nhìn gì vậy? Những món em thích thì thông qua suy nghĩ của Caroline Moore là biết mà.
- Anh đã không muốn làm quen với Julia thì tự nhiên bảo em gọi thẳng tên anh làm gì, nhất là khi anh đọc được suy nghĩ của cô ấy và biết cô ấy sẽ ra hỏi em.
- Chính thế đấy. -Anh thản nhiên nhìn tôi. - Chúng ta gọi tên nghe sẽ thân thiết hơn, cô ta cũng đỡ gây rắc rối cho em.
Tôi mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm, thì ra lý do là vậy.
- Vậy chúng ta là gì?
- Chúng ta?
- Ừ, chúng ta.. thân thiết hơn bạn bè một chút.. Ít nhất là đối với cả anh và em?
Kai ngả đầu vào tường, nhắm mắt lại, hàng mi đen dài rủ xuống dưới mắt anh một cái bóng. Mãi một lúc lâu sau anh mới thở dài, mở mắt ra nhấp một ngụm café:
- Em có đảm bảo mình không sợ anh không? Một con quái vật thật sự.
- Em..
- Em từng nói mình là quái vật nhưng em vốn không hiểu thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nu-than-bao-tu/2625651/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.