Khi đối mặt với nhau, Kỷ Ninh cảm thấy tai mình lại bắt đầu nóng lên.
Ánh nắng sáng chói chiếu thẳng vào, đôi mắt của người đàn ông như được phủ một lớp mật ong mỏng.
Kỷ Thời Diễn gần như không thể thấy rõ nên nheo mắt lại, hỏi: “Có thể kéo…”
Anh mới nói ba chữ, Kỷ Ninh đã nhớ ra anh không thích nơi nào có nhiều ánh sáng trong lúc ngủ bù. Cô lập tức xoay người lại, kéo tấm che cửa sổ xuống.
Cô phản ứng nhanh đến mức chính mình phải sửng sốt vài giây, không biết giải thích như thế nào, đành phải đưa lưng về phía anh, rụt đầu trốn tránh.
Rõ ràng Kỷ Thời Diễn cũng khựng lại trong chốc lát, không ngờ người qua đường này lại ăn ý với mình đến thế. Nhìn bóng lưng của cô vài giây, anh mới nói tiếng cám ơn rõ ràng.
Cô rụt người lại, gật đầu mạnh, nhưng không biết anh có thấy không.
Qua một lúc, cô cảm thấy hơi thở của người bên cạnh đã đều đặn, lúc này mới từ từ quay đầu lại.
Có lẽ làm việc quá mệt mỏi, anh vừa ngồi vào ghế đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Người mình ngày đêm tơ tưởng đang ngồi cạnh mình, đó quả thật là một chuyện khiến người ta sợ hãi.
Khớp ngón tay của người đàn ông rõ ràng, thon dài và thanh mảnh. Trên ngón tay út có một chiếc nhẫn màu bạc, đã nhiều năm không tháo ra.
Trước giờ có rất nhiều lời bàn tán, tin đồn liên quan tới chiếc nhẫn đó. Có người nói đó là vật kỷ niệm của người thân, có người nói là vật may mắn, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nu-hon-dau/216187/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.