Chương trước
Chương sau
Đêm khuya, Kỷ Ninh lăn qua lăn lại, xem lại mấy tấm hình đó.
Cô thấy hơi chóng mặt, nóng đầu. Cơ thể vốn dĩ còn lạnh thoáng chốc ấm lên, sau lưng cũng nóng lên.
Mặc dù đang xem hình, nhưng không có chi tiết liên tục phóng to rồi thu nhỏ nào đi vào trong đầu cô. Tất cả tế bào trong đầu cô đều sục sôi vì sự trùng hợp này.
Ngồi im mười phút, Kỷ Ninh đứng dậy ra khỏi phòng, đi lên sân thượng gọi điện thoại cho Tống Du.
Tống Du nhanh chóng bắt máy, “Sao vậy? Chẳng phải bây giờ cậu đang quay show truyền hình bữa sáng sao?”
“Đúng vậy, nhưng mà…” Kỷ Ninh nghiêng đầu, đi thẳng vào chủ đề, “Cậu xem bài đăng trong tài khoản phụ của mình chưa? Là bài đăng bảo Kỷ Thời Diễn đăng hình selfie ấy.”
Tống Du trả lời: “Mới xem, sao vậy?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Kỷ Ninh mím môi, “Mình mới đăng chưa được 15 phút thì anh ấy đã đăng bài rồi, dòng chú thích là hãy vui vẻ, hình cũng vừa đúng 9 hình.”
“Cậu đợi chút.”
Giọng nói của Tống Du nhỏ dần, giống như đang kiểm tra gì đó, một phút sau mới nói tiếp.
“Ừ, mình đã thấy.” Tống Du liên tục cảm thán: “Lần này anh ấy lại đăng hình trên Weibo, trước đăng đều đăng trên Instagram.”
Nhận ra Tống Du hoàn toàn không nhập tâm vào chủ đề của mình, Kỷ Ninh nhắc nhở: “Đó không phải là trọng điểm.”
“Vậy trọng điểm là gì?” Tống Du khựng lại một lúc rồi vỗ đùi như bừng tỉnh, “À, mình hiểu rồi ——”
“Ý của cậu là mỗi ngày siêu sao Kỷ Thời Diễn bận rộn công việc đều xem trộm tài khoản phụ của cậu, hơn nữa không thèm làm việc, không thèm đi ngủ, buổi tối mở điện thoại lên lén tìm tòi như cây đèn thần của Aladdin —— Hôm nay cục cưng Ninh Ninh của anh lại ước nguyện gì đúng không?”
“…”
Kỷ Ninh lặng im.
Tống Du thốt lên: “Thì ra cậu là công chúa Disney lạc giữa nhân gian à? Cậu đang quay săn kho báu hay là kho báu quốc gia đấy? Hay là đi vào một đất nước thần bí có thần bảo vệ riêng?”
Thấy Kỷ Ninh không lên tiếng, Tống Du đặt câu hỏi nghi ngờ thì ít mà xem thường thì nhiều, trực tiếp đả kích tâm hồn cô:
“Nữ minh tinh các cậu đều có sở trường tự dát vàng lên mặt mình hả?”
“Một lần trùng hợp thì được, nhưng lần trước anh ấy cũng buộc tóc mà.” Kỷ Ninh xem thường mồm mép ba hoa của Tống Du, khoanh tay nhớ lại, “Trước đây ở hậu trường show diễn xuân hạ, anh ấy đã cầm điện thoại của mình. Lúc đó mình vẫn chưa kịp đăng xuất khỏi tài khoản phụ.”
Tống Du nghĩ ngợi.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Nói là như vậy, nhưng lúc trong show diễn xuân hạ, hai người mới quen nhau bao lâu? Anh ấy không cần phải nhớ tài khoản phụ của cậu đúng chứ? Khi đó mối quan hệ giữa hai người chỉ nhiều hơn hời hợt, là bạn bè hợp tác mà thôi.”
“Chẳng phải đa số phim Hàn đều quay cảnh buộc tóc sao? Phân đoạn cầu nối đó vừa kinh điển, vừa lãng mạn. Cho dù biên kịch không viết, Kỷ Thời Diễn đang hẹn hò cũng biết phải làm chuyện đó! Hơn nữa, mình cảm thấy chắc chắn biên kịch viết cảnh đó.”
“Bình tĩnh nào, lỡ như anh ấy phát hiện ra tài khoản phụ của cậu…” Tống Du run rẩy, “Những câu nói trong tài khoản phụ của cậu đều táo bạo. Nếu anh ấy thấy được cũng không thể nào không có phản ứng gì. Lén lút xem tài khoản phụ của cậu làm gì, chẳng lẽ có niềm vui hả?”
Kỷ Ninh nhớ tới lúc đó mình hỏi Kỷ Thời Diễn có nhìn thấy gì hay không, anh đã trả lời không thấy.
Hình như anh không có lý do gì lừa gạt cô khi vô tình nhìn thấy tài khoản này.
Huống hồ tài khoản phụ của cô chắc không có gì quan trọng… đáng giá để anh theo dõi nhỉ?
“Vì vậy đừng suy nghĩ nhiều.” Tống Du còn lo nghĩ cho cô, “Mình sợ trí tưởng tượng của cậu càng lún càng sâu. Đợi đến lúc không thể tự thoát ra, mình cũng không kéo cậu lên được.”
Tống Du là một người có ý thức bảo vệ bản thân rất mạnh mẽ. Cô ấy đã theo đuổi nhiều minh tinh, tâng bốc dữ thần hơn người khác, nhưng không có chút tình cảm chân thành nào. Cô ấy vẫn luôn cho rằng không ai quan trọng hơn chính mình, gửi gắm rất qua loa, như vậy mới có thể đảm bảo mình mãi mãi không bị tổn thương, lúc rời xa đối phương cũng có thể tránh khỏi tổn thương bất cứ lúc nào.
“Được rồi, mau ngủ đi, thức khuya mặt sẽ sưng phù.” Tống Du nói: “Hy vọng càng nhiều càng dễ thất vọng, giá trị kỳ vọng càng nhỏ lại dễ gặp bất ngờ. Cậu cứ coi như đây là một bất ngờ tươi đẹp, sau đó mau mau đắp chăn rồi nhắm mắt ngủ. Còn vài tiếng nữa cậu phải thức dậy rồi, còn muốn tiếp tục nói chuyện với mình à?”
Kỷ Ninh cúp máy, rón rén về phòng, đắp kín chăn.
Cô lăn lộn trong đống suy nghĩ hỗn loạn, thấy Tống Du gửi cho mình một tấm hình.
Siêu chủ đề tối nay của Kỷ Thời Diễn rất náo nhiệt. Rất nhiều fan chuẩn bị đi ngủ lại bị tấm hình khủng bố đến mức phấn khích, hoàn toàn tỉnh ngủ.
Mà trọng tâm chủ đề thảo luận của mọi người vẫn là bài đăng của fan bự Kỷ Thời Diễn.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Kỷ Thời Diễn đã lâu không hoạt động, ép sáng nay fan bự đăng bài viết nói “Hôm nay Kỷ Thời Diễn đăng hình, tôi sẽ livestream viết tay 《Sơn Hải Kinh》.” Một số fan bự cũng đăng lời thề lên khu bình luận. Không ngờ buổi tối Kỷ Thời Diễn đã đăng 9 tấm hình, thực sự khiến người ta không kịp trở tay.
Kỷ Thời Diễn vừa mới đăng hình, có fan bự nhanh chóng xóa đi bình luận lời thề của mình, kết quả là đã sớm bị người ta chụp ảnh màn hình làm bằng chứng.
Trong fandom nhất thời trở nên náo nhiệt. Có người còn tạo chủ đề #Hôm nay fan bự của Lọ Muối chép xong Sơn Hải Kinh chưa#, lượt đã xem nhanh chóng vượt qua 100 triệu.
Lọ Muối là tên gọi chung của nhóm fan Kỷ Thời Diễn.
Tâm trạng của các fan bự đăng lời thề đều phức tạp. Có người đặt hàng văn phòng phẩm, lịch sử mua sắm là “Đã đến lúc bắt đầu lại”. Có người đã viết hẳn ba chữ “Sơn Hải Kinh” to rõ rồi giao nộp. Có người thành thật, thực sự bắt đầu viết tay từ chương đầu tiên.
Tóm lại mọi người đều vui vẻ, náo nhiệt. Có chị gái Muối Biển còn nói rằng thỉnh thoảng idol đùa giỡn rất vui.
Thật ra các nghệ sĩ đều biết một số fan bự nhà mình, trả lời bình luận đều chọn ID quen thuộc. Lúc mới bắt đầu đăng bài, fan bự đó từng được Kỷ Thời Diễn trả lời một lần.
Kỷ Thời Diễn chắc là biết những fan bự này. Nếu vô tình nhấp vào siêu chủ đề, thấy mọi người đều đăng như vậy, tối nay anh đăng bài này cũng không có gì khó hiểu. Dù sao anh vẫn luôn làm những gì mình thích, tất cả đều dựa vào cảm giác.
Chẳng mấy chốc, một người trong giới mà tài khoản phụ của Kỷ Ninh theo dõi cũng tham gia chủ đề này. Anh ta chụp lại ảnh màn hình bộ sưu tập hình đó của Kỷ Thời Diễn: 【Đúng là hiếm thấy hoạt động. Các chị gái Muối Biển trong vòng tròn bạn bè của tôi đều phát điên rồi. Áo khoác mà anh ấy mặc trong hình rời là kiểu dáng mới của nhà WR, vừa mới bàn bạc làm người đại diện, sắp sửa chính thức công bố. Có phải bài đăng này là để tạo đà chính thức công bố + quảng bá thương hiệu không? Biệt danh Kỷ ít nói đúng là danh bất hư truyền, không đăng bài cá nhân.】
Quả thật 9 tấm hình đều chung một áo khoác màu đen, đi kèm với logo bắt mắt của nhà WR, trước đó cô hoàn toàn không chú ý đến.
Suy đoán mà người trong giới này tung ra có độ tin cậy cao. Hơn nữa đúng là gần đây Kỷ Thời Diễn phải chính thức công bố một thương hiệu thời trang, nói đó là quảng bá cũng rất bình thường.
Kỷ Ninh định xem tiếp thì Liễu Thanh Thanh trên giường đối diện trở mình. Cô sợ ánh sáng màn hình của mình ảnh hưởng đến Liễu Thanh Thanh nên tắt điện thoại ngay, trở mình ngủ luôn.
Ba giờ sáng hôm sau, cô đã bị gọi dậy, buồn ngủ đến nỗi không có thời gian suy nghĩ rốt cuộc Kỷ Thời Diễn đăng hình vì ai.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Mọi người lên đường lúc bốn giờ, mua xong nguyên liệu nấu ăn tươi sống đi về đã là hơn năm giờ, chưa chuẩn bị xong đã có một vị khách đầu tiên.
Ghi hình tại nước ngoài, chỉ có ba trong số năm người biết tiếng Anh. Thời Nhiên nấu ăn ở bên trong, Liễu Thanh Thanh và Kỷ Ninh bắt đầu chào hỏi khách ở bên ngoài.
Tổ chương trình chỉ cho một cuốn thực đơn, may mà Kỷ Ninh đã chuẩn bị từ trước. Tối hôm qua, cô đã in các hình ảnh món ăn đã được chỉnh sửa, làm thành ba cuốn thực đơn.
Khách dần dần đổ vào, Kỷ Ninh và Liễu Thanh Thanh không chỉ tìm chỗ ngồi và rót nước cho khách, mà còn phải giúp hối thúc dọn món ăn lên cho những vị khách chưa có.
Trong nhà bếp có hai người nấu ăn, một người phụ trách nước uống rau quả và sữa đậu nành. Đối mặt với lượng khách đông, bọn họ không có kinh nghiệm kinh doanh nên luống cuống chân tay. Bánh bao hấp và sủi cảo hấp không thể làm nhanh được, không đủ thời gian sẽ không chín.
Một số khách gọi mì xào sẽ làm nhanh hơn, khiến những người khách tới trước hỏi Kỷ Ninh tại sao món của mình vẫn chưa xong. Kỷ Ninh chỉ có thể nói rõ lý do và xin lỗi, bảo khách đợi một chút.
Cuối cùng thấy người ta đã chờ tận 20 phút, bọn họ đều đói meo, Kỷ Ninh nhớ ra trước đó mình có mang theo một ít mì, nhanh chóng vào sau bếp nấu nước rồi bỏ vào luộc.
Loại mì này có thể vớt lên mà không cần nấu lâu. Cô cho thêm dầu mè, múc một muỗng nước canh, thêm vài món ăn phụ, trộn lên rồi chia làm mười mấy phần.
“Woa, mì khô nóng ở đâu ra vậy?” Liễu Thanh Thanh nhìn Kỷ Ninh đặt các chén nhỏ vào trong khay, “Sáng nay chúng ta có phục vụ món này à?”
“Tôi mang theo. Có mấy bàn đã đợi hơn 20 phút rồi, làm đại để người ta lót bụng. Thanh Thanh, cô có rảnh không? Đưa mấy chén này lên bàn trống giúp tôi được không?”
Khả năng của cô có hạn, chỉ có thể làm món mì khô nóng đơn giản này, may mà cũng đủ đáp ứng nhu cầu cần thiết.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Nói đến mì khô nóng thì sao có thể thiếu cocktail trứng sữa*, may mà trước đó cô cũng mua rượu đế mang đến. Kỷ Ninh đập trứng vào nồi, cho rượu đế vào, đưa lên cho những người khách khác.
*Cocktail trứng sữa: là một loại đồ uống được làm từ sữa, kem, lòng đỏ và lòng trắng trứng được đánh tan. Trong một số trường hợp, một vài loại rượu mạnh được chưng cất như rượu brandy, rượu rum, whisky hoặc bourbon cũng có thể được cho vào cùng cocktail trứng sữa.
Mỗi người đều có một tủ nhỏ sau bếp. Mọi người đều đựng đồ ăn vặt và máy chơi game, chỉ có trong ngăn kéo của Kỷ Ninh toàn là dụng cụ khẩn cấp chuẩn bị riêng cho chương trình.
Sau khi ra mắt, Kỷ Ninh từng tham gia chương trình món ăn ngon, ngày đầu mở quán cũng bận rộn, rối tung. Lần này cô đã cẩn thận hơn, thậm chí còn mang theo nước tương và bột mì.
Cô còn mang theo rong biển ăn nhanh, sợ không đủ salad, bận rộn không ra thức ăn kịp.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Khách ăn mì khô nóng xong, cuối cùng món ăn họ gọi đã được dọn lên.
Bận rộn cả buổi sáng, 10 giờ quán đóng cửa.
Mọi người đều đói rã rời, 10 giờ mới kịp ăn sáng.
Lưu Dịch nói: “Hình như ba giờ rưỡi hơi trễ, ngày mai dậy lúc ba giờ đi. Chúng ta phải ăn rồi mới buôn bán, nếu không sẽ đói bụng, bận rộn đến sáu giờ ai mà chịu nổi.”
Vương Miện luôn phụ trách pha sữa đậu nành tán thành, “Sáng nay quá lộn xộn, không có đủ thời gian chuẩn bị, chỉ có thể phục vụ hai bàn. Sau đó lại gián đoạn vì khách tới nhiều nên không nhận nữa.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Thời Nhiên hỏi: “Lẽ nào làm không tốt là hạn chế cung cấp sao?”
Kỷ Ninh chớp mắt, “Cũng không cần hạn chế đâu nhỉ? Nếu đã bán hết một số món khó làm, làm lại tốn thêm thời gian, chúng ta có thể báo cho khách biết lúc gọi món ăn, nếu bọn họ đồng ý thì đặt món.”
Thời Nhiên gật đầu, “Cũng được. Vậy khi nào tôi bán hết sẽ nói cho cô và Thanh Thanh biết, và cả thời gian chờ đợi dự kiến.”
Liễu Thanh Thanh cũng nói: “Tôi cảm thấy cần phải có thức ăn nhẹ. Lỡ như có lúc món ăn dọn lên chậm, chúng ta vẫn có thể phục vụ một số thức ăn nhẹ cho khách lót bụng.”
“Chén mì khô nóng mà Ninh Ninh làm rất ngon, để bọn họ ăn kèm, tránh việc khách đợi quá lâu lại nổi giận. Tóm lại sẽ không ai từ chối món quà nhỏ này.”
“Chẳng hạn như sáng mai có thể chừa lại hai miếng tàu hũ ky, cắt thành miếng nhỏ phục vụ khách trong lúc chờ đợi, còn có thể quảng bá rộng rãi.” Kỷ Ninh nói.
“Có lý, ngày mai sẽ làm như vậy.”
Bận rộn đến trưa, mọi người bắt đầu nghỉ trưa sau khi ăn cơm xong, dựa vào ghế rồi ngủ không biết trời đất.
Kỷ Ninh ngủ một lúc rồi tỉnh dậy. Ngoại trừ cô, mọi người vẫn còn đang ngủ mê mệt.
Cô kéo rèm cửa sổ lại, đứng dậy đi vào nhà bếp rót ly nước ấm. Để tránh vặn tay nắm cửa nhiều lần phát ra tiếng động, lại sợ bị gió thổi đóng sập cửa, cô chặn chân ở cửa, rót nước trong tư thế có độ khó cao.
Uống nước xong, cô kiểm tra lại lợi nhuận buổi sáng, ghi vào trong sổ, sau đó rửa chén bát chất đống sau bếp.
Đợi cô làm xong, mọi người gần như đã thức dậy.
Ngày đầu tiên xảy ra chuyện rất bình thường, dù sao nghề chính của mọi người vẫn là nghệ sĩ. Bọn họ không ủ rũ, buổi chiều về đến căn hộ rồi lại lên kế hoạch cho thực đơn và nhiệm vụ mới, viết xong phải đi mua thức ăn.
Buổi chiều vài người đi đến siêu thị, mua hết tất cả nguyên liệu nấu ăn có thể mua trước, nhưng có những nguyên liệu khác vẫn phải đợi buổi sáng đi mua tươi.
Sau khi làm xong hết mọi việc, mọi người ăn cơm tối. Hoạt động buổi tối là trò chơi cờ bàn và hát karaoke. Chơi đến hơn chín giờ, mọi người đều nhanh chóng đi tắm và đi ngủ như đuổi kịp máy bay.
Dù sao ngày mai phải dậy lúc ba giờ sáng, không ai dám thức khuya.
Lúc Kỷ Ninh tắm xong đi ra, Liễu Thanh Thanh đã ngủ rồi. Cô tắt đèn nhà tắm, thích nghi với bóng tối một lúc rồi mới đi vào, tìm đến giường của mình.
Ngủ hơn năm tiếng, Lưu Dịch tới gọi mọi người thức dậy.
Hôm nay mọi người đã quen thuộc với quy trình, bắt đầu chuẩn bị trước hơn một tiếng, cuối cùng không còn luống cuống chân tay như hôm trước nữa.
Kỷ Ninh sẽ nói rõ cho khách biết trước một số món ăn sáng khó làm, nếu không đợi được sẽ chọn món khác, nếu đợi được sẽ gọi món. Sau 10 phút chờ đợi, các cô sẽ dọn thức ăn nhẹ lên.
Lúc Kỷ Ninh đưa tàu hũ ky cắt nhỏ lên, khách còn sửng sốt vài giây. Cô đang muốn giải thích món này miễn phí thì khách hỏi cô tại sao không phải món mì hôm qua.
Lúc này cô mới nhớ ra người khách này trông quen mặt, hình như hôm qua có tới một lần, còn đặc biệt khen mì khô nóng của cô rất ngon.
Sau đó Kỷ Ninh cũng lần lượt nhận được đủ loại phản hồi. Liễu Thanh Thanh cũng tới nói với cô, rất nhiều người hỏi có thể gọi món mì hôm qua không.
Cô chỉ tiện tay làm, không ngờ lại được chào đón ngoài ý muốn.
Buổi chiều trong lúc họp, Lưu Dịch cũng nói đến điểm này: “Ninh Ninh có thể làm mì nữa không?”
Kỷ Ninh mở bản đồ ra tìm siêu thị gần đây, “Lát nữa em sẽ đến siêu thị Trung Quốc này xem thử, có bán mì thì có thể làm, em vẫn còn nhiều dầu mè.”
“Cô khỏi phải nói, dầu mè rất tiện dụng.” Thời Nhiên cũng nói: “Gia vị khá ngon.”
Trong siêu thị, Kỷ Ninh đã mua được mì cần mua. Hôm sau, quán ăn đã thêm mì khô nóng vào thực đơn.
Bọn họ phải ghi hình tổng cộng 15 ngày. Có thể nói 15 ngày này là phục vụ bữa sáng Trung Quốc đáp ứng thị hiếu của người dân địa phương, kinh doanh cũng ngày càng thuần thục. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ do tổ chương trình đưa ra, tổ chương trình còn dẫn bọn họ đi nhảy bungee và leo núi.
Điều duy nhất khiến mọi người ngạc nhiên là món mì khô nóng ban đầu của Kỷ Ninh chỉ là vì đáp ứng nhu cầu khẩn cấp, vậy mà lại lọt vào top ba danh sách tiêu thụ, thật đúng là thành công ngoài mong đợi.
Kỷ Ninh chỉ ký hợp đồng mười ngày, phần sau sẽ có người mới đến thay thế cô. Ghi hình xong nơi này, cô phải về đoàn làm phim để quay phim.
Lúc sắp rời đi, Liễu Thanh Thanh vẫn còn luyến tiếc cô. Lưu Dịch cũng nói sau này nếu rảnh mọi người sẽ gặp lại.
Cùng nhau phấn đấu hơn mười ngày, vậy mà lại phấn đấu tạo ra tình bạn cách mạng.
///
Kỷ Ninh lên đường về nước, lúc ở trong nước đã là sập tối.
Ngày mai cô có cảnh quay, vốn định đến đoàn làm phim báo cáo vào ngày mai. Thế nhưng dọc đường đi ngang qua chỗ đoàn làm phim chọn cảnh, nhìn thấy nhân viên nghiệp vụ quen thuộc, cô vẫn xuống xe chào hỏi.
Trong 《Có Một Quán Ăn Sáng》, cô làm rất nhiều bánh quy nhân kem hành lá*, đúng lúc có thể phát cho nhân viên nghiệp vụ nếm thử, hương vị khá ngon.
Giang Thắng là người đầu tiên biết tin cô về, thở hồng hộc đi đến gõ cửa phòng của Kỷ Thời Diễn.
Gõ vài lần vẫn chưa đi ra, Giang Thắng quẹt thẻ, phát hiện quả nhiên Kỷ Thời Diễn đang chạy bộ trong phòng tập gym.
Già thì già, thể lực vẫn còn tốt.
Giang Thắng nhìn bóng lưng cậu ta, oán thầm mấy lời độc địa.
Người đàn ông vắt khăn lông trên vai, nghe thấy tiếng động thì xoay người lại, sau khi phát hiện Giang Thắng đi vào lại nhíu mày, “Không phải tôi khóa trái rồi ư?”
Giang Thắng kinh ngạc nhìn cậu ta, “Cậu đề phòng tôi vậy hả?”
Kỷ Thời Diễn gật đầu, bình tĩnh nhưng tàn nhẫn, “Đi nhanh đi.”
Mấy ngày trước, Giang Thắng đã giở mọi thủ đoạn bảo anh đến phòng thưởng thức mô hình mà cậu ta vừa lắp ghép, ngay cả loại chuyện hoang đường “Đột nhiên có phụ nữ nằm trên giường phòng tôi” cũng có thể nói ra.
Khỏi cần suy nghĩ, hôm nay chắc lại bảo anh đi xem mô hình.
Vì vậy sắc mặt của người đàn ông không vui, tính toán cho dù Giang Thắng nói gì cũng nhất quyết không di chuyển nửa bước.
“Lần này tôi có tin đấy, tin này…”
Người đàn ông đeo tai nghe vào, dáng vẻ không thèm quan tâm.
“Đừng tập nữa.” Giang Thắng đi lên kéo cậu ta, “Đi nhanh lên, xuống dưới lầu, có bất ngờ.”
Kỷ Thời Diễn đã đeo tai nghe vào, tăng thêm một tiếng chạy bộ lâu dài.
Hàm ý —— Bây giờ rất bận, không rảnh, đừng làm phiền tôi.
“Cậu không đi đúng không?”
Không trả lời.
“Không hối hận đúng không?”
Không lên tiếng.
Giang Thắng đi tới cửa, “Được thôi. Tôi muốn nói Kỷ Ninh đã về, đang phát bánh kẹo. Nếu cậu đi ngay thì không chừng có thể đuổi kịp, cậu không vui thì thôi…”
Hai chữ “Bỏ đi” còn chưa nói ra, Giang Thắng vừa quay đầu lại thì thấy không có người trên máy chạy bộ.
Người đàn ông đã mặc áo khoác xong, cài nút, đội mũ, động tác nhanh nhẹn mở cửa phòng ra.
“Đi thôi, ở đâu?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.