Vừa mới đeo nhẫn xong thì đằng sau có người hối thúc. Kỷ Thời Diễn buông tay ra, xoay sang cầm lấy bản đồ và vé đặt trên máy quét.
Kỷ Ninh chắp tay sau lưng, lặng lẽ lấy ngón cái vuốt ve chiếc nhẫn.
Cô hơi lúng túng, giống như không biết phải dùng bàn tay này như thế nào mới ổn, vừa nặng trịch vừa ngứa ngáy.
Dọc đường đi, chiếc nhẫn bóng bay cũng thu hút nhiều ánh nhìn. Kỷ Ninh rất xấu hổ, ôm bóng bay trước ngực.
Người đàn ông liếc nhìn cô, “Như vậy thì tôi sẽ không tìm được em.”
Cô đành phải thả tay ra, để bóng bay bay lên.
“Em cũng không phải là đứa trẻ…” Cô nói ấp úng.
Em cũng không đi lạc, không cần phải luôn tìm em, em có thể tự lo.
Anh xuống giọng, không biết có phải do không nghe rõ hay không, “Hửm?”
Kỷ Ninh nói thật ra suy nghĩ trong lòng: “Chúng ta như thế này rất giống ông bố dắt con.”
“…”???
Khóe miệng của người đàn ông bỗng chốc khép lại mà vốn dĩ còn đang vui vẻ, hình như ngay cả chân mày cũng phủ một tầng mây đen, “Cái gì… và cái gì?”
Ngẫm nghĩ lại, cô cảm thấy không đúng lắm, sửa lại câu nói, “Đàn anh chăm sóc đàn em.”
Kỷ Thời Diễn đặt lưỡi lên hàm trên, nheo mắt lại, “… Ý là chê tôi già?”
Kỷ Ninh không hề đoán trước được anh sẽ nghĩ đến khía cạnh đó, vội vàng lắc đầu, “Không có, dĩ nhiên không phải. Em đang nói anh xem em là đứa trẻ.”
“Tôi chỉ không muốn để em sống mệt mỏi như vậy.” Người đàn ông thuận miệng nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nu-hon-dau/1160493/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.