Chương trước
Chương sau
Trần Hoàn đang ở bệnh viện tốt nhất thành phố B.
Tòa cao ốc, cao gần trăm mét, giờ phút này, lại thành bùa đòi mạng cô.
Lãng Mẫn vừa chạy, vừa nói: "Thật sự, anh thật sự đã dẫn cô ấy tới, bọn anh đã đến thành phố B."
Trên thực tế, Trình Hạ và Lãng Mẫn đã đến dưới bệnh viện.
"Em phải tin tưởng anh, chẳng lẽ ngay cả anh em cũng không tin sao?"
Hình như Trần Hoàn ở đầu bên kia điện thoại di động vẫn rất nóng nảy, hiển nhiên, kế hoạch thứ nhất của Lãng Mẫn, trong thời gian chờ đợi cô ấy sẽ tỉnh táo lại từ cơn kích động, không có hiệu quả.
Mắt Trình Hạ ra hiệu, nhận lấy điện thoại của Lãng Mẫn.
Trong điện thoại di động đang la hét: "Anh đừng tới đây, anh bước thêm một bước, tôi sẽ nhảy xuống ngay."
Hẳn là đang nói với Lãng Mẫn người đang nhìn chằm chằm cô.
Câu tiếp theo, "Trình Hạ đâu? Tôi muốn nói chuyện với cô ta."
Trình Hạ mở miệng: "Tôi là Trình Hạ."
Đầu bên kia điện thoại di động yên lặng trong phút chốc, hiển nhiên, cũng may, Trần Hoàn không bị kinh ngạc mà rơi xuống lầu.
Giọng nói của Trần Hoàn đột nhiên bình tĩnh lại, cô nói: "Tôi ở sân thượng chờ cô, cô tới đây nhận lỗi với tôi, tôi sẽ không nhảy xuống."
Lừa con nít à.
"Được."
Ở cửa thang máy.
Trình Hạ gọi điện thoại cho Ninh Nhất Ngạn, mở loa ngoài, để cho Lãng Mẫn cũng có thể nghe rõ.
Là trợ lý nhận.
"A lô, chị Trình Hạ, bây giờ anh Nhất Ngạn đang quay phim."
Lãng Mẫn ấn giữ cửa thang máy, lo lắng nhìn Trình Hạ, "Mau lên đây."
Trình Hạ: "Tôi có việc gấp cần tìm anh ấy, bây giờ để cho anh ấy nghe điện thoại liền được không?"
Ở đầu bên kia trợ lý nhỏ hơi dừng lại, "Được, bây giờ em đi gọi anh ấy."
Hiển nhiên là Ninh Nhất Ngạn đã dặn dò trước.

Không tới một phút, "Trình Hạ."
Vừa nói Ninh Nhất Ngạn vừa thở hổn hển.
Trình Hạ hít thở sâu một hơi, giọng nói vui vẻ, "Đang quay phim sao?"
"Đúng, cũng không phải là cảnh quay quan trọng gì. Anh nghe trợ lý nói, em có việc gấp tìm anh?"
Giọng nói của Ninh Nhất Ngạn nghe rất bình thường.
Trình Hạ cười nhẹ: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ anh. Trời ạ, em lại có thể làm chuyện quái dị như vậy, sau này sẽ không vậy nữa."
Từ trong loa vang ra tiếng cười của Ninh Nhất Ngạn, "Không quái dị chút nào, về sau em vẫn có thể thường xuyên làm như vậy."
"Được rồi, anh nhanh đi quay phim đi. Buổi tối lại gọi video với anh."
Trình Hạ cúp điện thoại, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, "Đi thôi."
Mắt Lãng Mẫn ảm đạm, "Ừ."
Cuối xuân tháng tư, vạn vật sinh trưởng mạnh mẽ. Gió trên sân thượng vẫn lạnh thấu xương.
Cơ thể gầy yếu của Trần Hoàn đứng ở bên ngoài lan can, tay nắm lan can, giống như một giây kế tiếp liền có thể bị gió thổi rơi.
Cô nhìn thấy Trình Hạ xuất hiện, đột nhiên cười lớn, tiếng cười rất kỳ lạ, khiến cơ thể cô lảo đảo như sắp rơi xuống.
Dùng cơ thể để đe dọa người khác, đúng là chuyện buồn cười nhất, cũng là chuyện đáng buồn nhất.
Trình Hạ mở miệng: "Trần Hoàn, cô biết tại sao hôm nay tôi tới đây không?"
Chân Lãng Mẫn bước lên trước một bước, nhớ lại, Trình Hạ nói, "Tôi hi vọng cậu hoàn toàn phối hợp với tôi", anh dừng bước lại.
Anh hiểu Trần Hoàn còn rõ hơn việc anh hiểu bản thân mình, dĩ nhiên biết mình ảo tưởng, chỉ cần Trình Hạ nhận lỗi với chị Trần Hoàn là có thể kết thúc tất cả, nhưng mà đây là chuyện không thể xảy ra, là ảo tưởng mà thôi.
Tiếng cười bén nhọn của Trần Hoàn ngột nhiên dừng lại, chẳng lẽ Trình Hạ đã biết ý đồ của cô khi gọi cô ta tới đây. Nhưng mà, biết thì sao, chính nghĩa và đạo đức quan nực cười, không phải đã khiến cô ta đi đến đây sao?
Về sau, giống vậy, bởi vì đạo đức quan mà quần chúng luôn tự cho là đúng, Trình Hạ và những người còn sống, sẽ sống dưới cái bóng của cô, thiên phu sở chỉ (rất nhiều người) sống ở trong địa ngục.
"Ninh Nhất Ngạn đâu?" Trần Hoàn phát hiện thiếu mất một người cũng nên rơi vào địa ngục, nhưng sau đó cô lại cười nói, "Như vậy cũng tốt, người có một vạn người hâm mộ, một vạn người ném hột gà thúi, cuộc sống sẽ càng thú vị hơn."
Cô không quan tâm lời nói của Trình Hạ.
Giống vậy, Trình Hạ cũng không quan tâm lời nói của cô, tiếp tục nói: "Trần Hoàn, chẳng lẽ cô cho rằng tôi vì lo lắng cô sẽ nhảy xuống nên mới tới đây sao?"
Chẳng lẽ không đúng sao?

Lúc này mắt Trần Hoàn mới nhìn thẳng vào Trình Hạ.
Trình Hạ đi lên hai bước, khiến cả hai có thể nhìn rõ nét mặt của nhau.
Vẻ mặt Trình Hạ thoải mái vênh váo, "Cô đã không tiếc muốn dùng mạng sống của mình để phá hủy tôi, hẳn hiểu tôi rất rõ đúng không? Cô cảm thấy, cô nhảy xuống từ đây, tôi sẽ áy náy sao? Hay là gặp ác mộng? Đừng ngây thơ như vậy, chúng ta ai mà không đạp trên vai ngàn vạn người để leo lên, một cái mạng của cô cao quý hơn người khác bao nhiêu?"
Trần Hoàn căng thẳng: "Cô nói bậy. Không phải cô không muốn phải áy náy, nên bây giờ mới tới đây sao?"
Đường cong bên khóe miệng Trình Hạ từ từ kéo lớn, "Một mặt đương nhiên là bởi vì Lãng Mẫn cầu xin tôi, một mặt là, tôi cũng muốn biết, rốt cuộc cô hận tôi bao nhiêu, mới có thể khiến cô dễ dàng bị đánh ngã như vậy?"
"A." Ánh mắt của Trần Hoàn trở nên mơ màng, "Đương nhiên cô không nhớ rõ rồi, cô là thiên chi kiêu tử Trình Hạ mà. Thật ra hôm nay tôi còn có một tiếc nuối, chính là không có biện pháp kéo Tống Dịch xuống địa ngục, nhưng mà, có cô là đủ rồi."
"Trình Hạ, thật ra chúng ta đã sớm quen biết, chúng ta là bạn học cao trung (cấp 3)." Trần Hoàn tự giễu nói, "Bạn gái một ngày tiếng tăm lừng lẫy của Tống Dịch, chính là tôi, chắc cô không nhớ đâu. Tôi không hề làm gì sai, chỉ vì cô nói với Tống Dịch, cô không muốn đi với tôi?"
Trần Hoàn đột nhiên trở nên cuồng loạn, "Lúc tôi yêu Tống Dịch, trong mắt của anh ta chỉ có cô! Thật vất vả, tôi quên anh ấy đi, tôi yêu Ninh Nhất Ngạn, kết quả, Ninh Nhất Ngạn yêu người đại diện lôi thôi của mình, lại có thể chính là cô? Trình Hạ, cô nói xem tại sao, Tống Dịch và Ninh Nhất Ngạn đều yêu cô như vậy, cô chẳng thèm quan tâm tới bọn họ, mà bọn họ, trút hết sự tức giận với cô lên trên người của tôi, dùng phương thức giống vậy chẳng thèm quan tâm tới tôi?"
Ngoài mặt Trình Hạ tỏ ra không quan tâm, nhưng trên thực tế vẫn lắng nghe. Nhưng mà, nghiêm túc nghe được kết quả, hả.
"Cho nên, bây giờ cô đang bất bình thay cho bọn họ sao?"
"Đúng!" Trần Hoàn quát Trình Hạ, nước bọt gần như đều phun lên trên mặt Trình Hạ, "Loại người không biết quý trọng tình cảm của người khác như cô nên xuống địa ngục, bọn họ, bọn họ cũng nên như vậy."
"Vậy còn cô? Lãng Mẫn và cô, như cô với Ninh Nhất Ngạn, Tống Dịch thì có khác gì nhau?"
Trần Hoàn sửng sốt, chăm chú nhìn Lãng Mẫn ở bên cạnh. Trong mắt thiếu niên này chỉ có cô, vẫn luôn như thế. Hôm nay cô từ nơi này nhảy xuống, có lẽ cũng chỉ có anh sẽ thật lòng đau xót cho cô thôi.
Sau một lúc lâu Trần Hoàn mới lúng ta lúng túng trả lời: "Không phải vậy. Tôi rất quý trọng tình cảm của cậu ấy, nhưng mà, tôi không yêu cậu ấy."
Cơ thể Lãng Mẫn khẽ run, mặc dù trong lòng đã sớm hiểu rõ, nhưng chính tai nghe được, nói hoàn toàn không đau đớn là không thể nào. Nhưng mà, hiện tại.
"Chị Trần Hoàn, em chỉ muốn nhìn thấy chị sống tiếp mà thôi, như vậy là đủ rồi." Anh đổi về cách xưng hô như ban đầu, hô lớn như vậy.
Tay Trần Hoàn nắm chặt lan can, thật xin lỗi.
Trình Hạ phá vỡ bầu không khí đau buồn, "Trần Hoàn, cô không cảm thấy những lời nói của cô rất mâu thuẫn sao!"
Ngay khi nghe thấy giọng của Trình Hạ, gai nhọn trên người Trần Hoàn đều dựng lên, nhưng, nguồn gốc của những cái gai này. Cô. . . . . .
Trần Hoàn cúi đầu, hồi lâu không nói gì.
Trong lòng Trình Hạ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đột nhiên, Trần Hoàn ngẩng đầu lên, trừng đôi mắt đỏ nhìn Trình Hạ, "Trình Hạ, cả đời này tôi không vượt qua được cô, nhưng lần này, tôi thắng, tôi muốn cùng cô xuống địa ngục."
Cô run rẩy, bàn tay nắm lan can từ từ buông lỏng ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.