Cảnh cuối cùng trong buổi sáng, là cảnh độc diễn của Ninh Nhất Ngạn.
Sau khi cảnh sát lấy lời khai xong, một mình Ninh Nhất Ngạn trở lại phòng làm việc.
Anh ngồi ở trong góc phòng làm việc, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chỉ chiếu đến nửa gò má của anh. Một nửa sáng, một nửa tối.
Bắt đầu, Ninh Nhất Ngạn nghiêm chỉnh ngồi tại chỗ, trong tay cầm bút bi đỏ thường dùng để chấm bài tập, nhưng không hề đi lấy sách bài tập, mà ánh mắt lại nhìn về phía trước.
Anh nhớ lại dáng vẻ tươi cười của những người đã hại nữ chính, nhớ lại những lời mình mới vừa nói với cảnh sát.
"Sự nghi ngờ của các anh là không có căn cứ, học sinh lớp chúng tôi đều rất tốt, cùng lắm là thỉnh thoảng gây rối một chút thôi."
Thậm chí, thân là một thầy giáo, anh còn nói ra. . . . . .
Ninh Nhất Ngạn đột nhiên cúi đầu, hai cánh tay chống lên bàn, hai bàn tay che kín mặt, thể hiện bộ dạng khổ sở.
Anh còn nói, "Nếu như con bé thực sự bị bạn học đối xử như vậy, chắc chắn là do bản thân con bé có vấn đề! Nếu không tại sao chúng lại không nhắm vào người khác mà cố tình nhắm vào con bé!"
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ tay của Ninh Nhất Ngạn, run rẩy.
Đột nhiên, anh buông tay ra, tìm kiếm ở trong ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra một trang giấy.
Ống kính di chuyển theo ánh mắt của anh, quay cận cảnh, phiếu điểm. Anh che chở những người ở trên cùng tờ giấy này, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-noi-tieng-cua-nu-minh-tinh/1176313/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.