Chẳng biết lúc nào, tay Trình Hạ đã ôm eo của Ninh Nhất Ngạn, hai tay Ninh Nhất Ngạn vốn ôm chặt gáy của Trình Hạ, cũng thả lỏng trượt đến trên xương quai xanh của Trình Hạ, nhẹ nhàng vuốt ve.
Gắn bó như máu với thịt, như đang nhớ lại lúc hoạn nạn, quyến luyến và nhớ nhung.
"Cắt!"
Giống như dây cót động cơ đột nhiên chạy hết.
Trình Hạ lập tức tỉnh táo lại, cứng đờ, cảm nhận được sự triền miên của Ninh Nhất Ngạn, nhanh chóng, đẩy anh ra.
Ánh mắt mê ly của Ninh Nhất Ngạn cũng dần tỉnh táo trở lại.
Lý Dương đang theo dõi phía sau màn hình quang minh chính đại nhìn lén, khóe miệng vẫn còn nhếch lên, hô vào sân khấu: "Không tệ, để tôi kiểm tra lại, không có vấn đề gì thì cơ bản đã qua." Ánh mắt di chuyển qua lại quan sát hai người, "Trạng thái nhập diễn không tệ!"
Nghe thấy câu trêu chọc này, lập tức, Trình Hạ xoay người, đưa lưng về phía Ninh Nhất Ngạn, đi ra ghế ngồi.
Ánh mắt Ninh Nhất Ngạn u ám, tay không có sức buông lỏng bên người, nhìn chiếc ghế nhỏ của mình đang nằm bên cạnh Trình Hạ, vẫn phải lựa chọn đi hoàn thành trách nhiệm của đạo diễn, xem máy quay trước.
Rốt cuộc người không tỉnh táo, cũng chỉ có một mình anh.
Ống kính là công cụ ghi chép chân thật nhất.
Trong màn ảnh, người lưỡng tình tương duyệt sẽ mặc sức triền miên, người lòng mang địch ý sẽ tùy tiện chém giết.
Nhìn một chút, khóe miệng Ninh Nhất Ngạn không khỏi chậm rãi nhếch lên.
Người không tỉnh táo không chỉ có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-noi-tieng-cua-nu-minh-tinh/1176303/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.